Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 372:

Rốt cuộc thì dưới sự dụ dỗ của cháo trắng, Khương Thư Lan mở mắt, liền nhìn thấy Chu Trung Phong bê một cái bát, cầm một cái thìa, đang thổi liên tục: “Anh đút cho em nhé?”
Anh trưởng thành cực kỳ đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, hơi hơi nhấp môi, giương lên vài phần mang theo ý cười.
Cơn buồn ngủ của Khương Thư Lan lập tức không còn, chợt thanh tỉnh trong nháy mắt.
“Em tự ăn được.”
“Làm được không?” Âm thanh trầm thấp.
Khương Thư Lan lập tức ngồi dậy, ngồi dậy quá nhanh nên chân bị tê, cô không khỏi suỵt thành tiếng: “Em có thể tự làm được mà.”
Chu Trung Phong nhíu mày, không cho người khác có cơ hội từ chối, trực tiếp cầm cái thìa lên múc một thìa cháo đưa qua: “Cơm nước xong anh sẽ xoa bóp cho em.”
Không cho người khác có cơ hội từ chối.
Cháo đưa tới bên miệng, Khương Thư Lan đỏ mặt: “Từ sau khi em mười tuổi thì cũng chưa từng được ai đút cơm cho.”
Trước kia người trong nhà đều chiều chuộng cô, về sau lại bị người chê cười, sắp mười tuổi còn để người trong nhà đút cơm, mặt cũng không thấy ngượng.
Từ đó về sau, Khương Thư Lan không bao giờ để cho người nhà đút nữa.
Cho dù có như thế nào thì cũng không thể ngờ được, hiện tại đã hơn hai mươi, còn được chồng mình đút cho.
Chu Trung Phong rũ mắt nhìn cô, thấp giọng nói: “Không có việc gì, về sau em có thể tự làm được.”
Âm thanh khàn khàn cực kỳ dễ nghe.
Thế nhưng Khương Thư Lan không phản bác được, thời điểm nhìn thấy cháo được đưa đến, bèn theo bản năng mà há miệng.
Thật sự là quá đói bụng.
Trên bàn cơm bên ngoài nhà chính, hai tên nhóc ăn cơm cũng không an phận. Không nhịn được mà bê bát tiến vào, nhìn thấy Chu Trung Phong đang đút cơm cho Khương Thư Lan.
Vội vàng mở to hai mắt nhìn.
Lôi Vân Bảo dẫn đầu nói: “Cô của mình vẫn còn là một đứa trẻ.”
“Cháu từ lúc ba tuổi đã không cần ai đút nữa rồi.”
Tiểu Thiết Đản: “Không đúng, cô của mình là bảo bối mà.”
Thật sự là Khương Thư Lan cảm thấy xấu hổ chết đi được.
Bị hai đứa nhóc nhìn thấy.
Chu Trung Phong dường như biết suy nghĩ của Khương Thư Lan, anh quay đầu nhìn thoáng qua hai đứa trẻ: “Ăn cơm xong chưa?”
Ánh mắt mang theo vài phần sát khí.
Hai tên nhóc lè lưỡi, nháy mắt vọt ra khỏi phòng ngủ.
“Ăn đi, em xem bọn chúng chính là đang hâm mộ em đó.” Chu Trung Phong nghiêm trang nói.
Người này da mặt đúng là đủ dày.
Khương Thư Lan kéo kéo khóe miệng, một chén cháo này, một người đút, một người ăn, đến cuối cùng sau khi ăn nào còn nhớ đến con hàu?
Khương Thư Lan kinh ngạc phát hiện, loại áo tới duỗi tay, cơm tới há mồm như này cảm giác cũng không tệ lắm?
Chẳng lẽ cô có tiềm chất là một người phế vật sao?
Chờ sau khi cô bên này ăn xong, Chu Trung Phong bèn đi sắp xếp cho chính mình. Trên bàn bát tiên trong nhà chính kia là một bồn thịt con hàu, bọn nhỏ mới ăn không đến một phần mười. Dư lại đành để Chu Trung Phong tới giải quyết, thậm chí đến cháo trắng anh cũng không uống, bởi vì sợ một bồn thịt con hàu này ăn không hết, để tới ngày mai trời nóng liền hỏng mất.
Một con, hai con, ba con, đến thời điểm mấy chục con, Chu Trung Phong cảm thấy có hơi mệt. Đến khi ăn xong toàn bộ, anh cảm thấy khô nóng, đành vọt ra ngoài đi tắm nước lạnh, lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại được.
Mà Khương Thư Lan nằm ở trên giường trong phòng, lại bởi vì đau chân mà không có biện pháp đi vào giấc ngủ, khẽ hừ một tiếng gọi anh: “Chu Trung Phong, anh có thể lại đây giúp em bóp chân hay không?”
Bên ngoài.
Chu Trung Phong lại cho chính mình thêm một chậu nước lạnh, sau đó mới hoàn toàn bình tĩnh.
Lúc này mới mang một thân đầy hơi nước vào nhà. Khương Thư Lan ngẩng đầu nhìn anh, bỗng cảm thấy đôi mắt người đàn ông sâu hoắm.
Nhưng biểu tình của đối phương thật sự quá nghiêm túc, Khương Thư Lan nhịn không được mà nhíu mày, chẳng lẽ là cô đã nghĩ quá nhiều sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận