Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 380:

Hay là giải thích vợ cậu không có dựa vào cậu mà tự thân tiến vào phân xưởng mười sáu?”
“Trâu Dược Hoa ơi là Trâu Dược Hoa, vốn dĩ tổ chức thật sự rất xem trọng cậu. Trăm triệu lần không nghĩ tới, tư tưởng của cậu không đoan chính như vậy, cậu ngồi ở vị trí xưởng trưởng này hóa ra không phải vì mấy ngàn công nhân trong xưởng mưu cầu phúc lợi, cũng không phải vì cống hiến cho tương lai phát triển nhà máy, cậu nghĩ chính là vì cái gì?”
Thư ký Lý lạnh lùng quát một tiếng: “Cậu nghĩ chính là mưu tính phúc lợi cho vợ mình, nghĩ mưu lợi đặc quyền cho mẹ mình. Cậu nói cho tôi, một người tư tưởng không đoan chính, hành vi không đoan chính, người có tâm tư lạm dụng chức quyền. Chúng tôi làm sao có thể yên tâm đem một cái nhà máy lớn như vậy giao cho cậu?”
Vừa nghe xong được lời này, cả người Trâu Dược Hoa chấn động: “Thư ký Lý, tôi không có. Từ khi tiếp nhận phân xưởng cán thép tới nay, tôi dốc hết tâm huyết, mỗi ngày đều vì cái xưởng này mà trả giá.”
“Vợ tôi Giang Mẫn Vân có thể vào làm, đó là vì cô ấy vốn dĩ có tư cách đó, cô ấy là sinh viên đại học Yến Kinh...”
“Được rồi, tôi không nghe giải thích, cậu nên để lại chờ lúc xưởng mở cuộc họp, giải thích cho xưởng trưởng Cao nghe ấy.”
Thư ký Lý vung tay áo, xua tay nói: “Còn không mau rời đi? Chờ người có tư tưởng hủ bại này làm hủ bại tư tưởng của các người hay sao?”
Lời này thốt ra, những người khác lập tức hoàn hồn, đồng tình mà nhìn thoáng qua Trâu Dược Hoa.
Bọn họ liền sôi nổi rời đi.
Trên đường rời đi, có người không nhịn được mà hỏi: “Thư ký Lý, lần này khảo sát phân xưởng, khảo hạch đồng chí Trâu Dược Hoa, tính sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ? Chúng ta trở về cứ nói đúng sự thật, về việc Trâu Dược Hoa ở phân xưởng cán thép một tay che trời như thế nào, làm sao có thể mạnh mẽ biến một phân xưởng tốt đẹp của công thành xưởng của họ Trâu hắn!”
Hai chân Trâu Dược Hoa mềm nhũn, hết rồi.... Hoàn toàn hết đời rồi.
Vị trí xưởng trưởng này của hắn, có thể ngồi được nữa hay không, vẫn là chưa biết.
Sợ hãi, phẫn nộ, hy vọng đều tan biến, bao gồm tất cả mọi loại cảm xúc chồng chéo lên nhau.
Trâu Dược Hoa tức đến phát run, hắn không rảnh lo đuổi theo thư ký Lý, bây giờ có đuổi theo cũng không còn ý nghĩa gì.
Hắn trực tiếp đưa chân đá văng cửa lớn của phân xưởng mười sáu, ầm một tiếng.
Ánh nắng xuyên thấu chiếu qua cửa lớn, tràn đầy trong phân xưởng ầm ĩ.
Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều nhìn qua.
Mẹ Trâu vừa nhìn thấy người đến là con trai Trâu Dược Hoa của mình, theo bản năng mà nhào qua: “Dược Hoa, con cần phải làm chủ cho mẹ, con nhìn xem con cưới người vợ như nào? Mặc kệ con cái, cơm cũng không làm...”
Bà ta còn chưa nói hết lời đã bị Trâu Dược Hoa dùng một tay đẩy ra.
Mẹ Trâu lảo đảo một cái, nếu không đưa tay vịn vào máy móc, thiếu chút nữ ngã lăn trên đất. Vẻ mặt bà ta không thể tin tưởng: “Dược Hoa? Con trai à?”
Con đẩy mẹ sao?
Con đẩy mẹ trước mặt nhiều người như vậy ư?
Ngày thường thường xuyên la lối khóc lóc nói rằng mình bị ủy khuất, con cái không thương mẹ, hắn nhìn đã quen, cũng từng đau lòng.
Nhưng Trâu Dược Hoa chưa từng thấy mệt tâm như hiện tại: “Mẹ, mẹ có biết vì sao mẹ có thể tự do tiến vào trong phân xưởng mười sáu không?”
Mẹ Trâu ý thức được có gì sai sai.
“Bởi vì con trai mẹ là xưởng trưởng.”
“Tuy nhiên rất nhanh thôi, con sẽ không còn nữa.”
Trâu Dược Hoa nâng tay lên, chỉ vào mẹ Trâu, ngón tay nhúc nhích: “Là bởi vì con có một người mẹ tốt, trong thời điểm con nỗ lực nhiều năm như vậy liền tới cửa làm loạn một hồi, nói con cho vợ mình đi cửa sau, làm cho toàn bộ xưởng cùng với nhóm lãnh đạo, tất cả đều nghe thấy.”
“Chuyện này, mẹ đã vừa lòng chưa?”
Mẹ Trâu bị dọa đến ngây người, lệ rơi đầy mặt: “Dược Hoa, con đang trách mẹ sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận