Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1030:

Nháy mắt tiếp theo, máu tươi phun ra bốn phía, da thịt be bét.
Máu tươi bắn lên mặt cô ta, đau nhức lại khiến đầu óc cô ta thanh tỉnh xưa nay chưa từng có.
Trần Mỹ Cầm lại cảm thấy mỹ mãn mà cười, giơ bốn cái ngón tay: “Lôi Lôi, bốn tuổi, Lôi Lôi không bị lừa bán, tôi lại ngược đãi con trai mình.”
“Lôi Lôi nói con không trách mẹ.”
Cô ta khóc lóc, tuy rằng Lôi Lôi không trách cô ta nhưng cô ta tự trách bản thân, cô ta tổn thương Lôi Lôi mà cô ta yêu thương nhất.
Cô ta phải nhớ kỹ. Cô ta nhất định phải nhớ kỹ.
Nếu không nhớ được thì hãy nhìn bàn tay thiếu một ngón tay này.
Cái ngón tay bị thiếu kia là để nhắc nhở cô, Lôi Lôi của cô đã bốn tuổi.
Ở trong hiện thực, bốn tuổi, không bị bắt đi.
Khương Thư Lan thấy một màn như vậy, hoàn toàn sợ ngây người, còn có mấy giọt máu tươi bắn tung tóe lên trên cửa kính trong suốt, phảng phất sự giãy giụa cuối cùng và tỉnh táo.
Khương Thư Lan hung hăng xoa mặt mình: “Trần Mỹ Cầm, có rất nhiều cách để nhớ kỹ Lôi Lôi.”
Nhưng mà cô ta lại lựa chọn một cách kém nhất.
Cô theo bản năng muốn xông vào băng bó giúp Trần Mỹ Cầm, đưa cô ta đi trạm y tế.
Lại bị Trần Mỹ Cầm cự tuyệt, đau đớn kịch liệt khiến đầu óc cô ta càng lúc càng tỉnh táo.
Cô ta lắc đầu: “Không có tác dụng, đây là biện pháp thanh tỉnh nhanh nhất.”
Tiếp theo, ánh mắt cô ta dừng ở trên mặt Khương Thư Lan: “Tôi biết cô.”
Khương Thư Lan sửng sốt.
“Cô là cô Lan mà Lôi Lôi yêu nhất.”
“Cũng là cô đã cứu ra Lôi Lôi từ trong tay bọn buôn người.”
Nói tới đây, Trần Mỹ Cầm đột nhiên quỳ xuống trước mặt Khương Thư Lan, cô ta quỳ thật mạnh, sau đó bắt đầu dập đầu.
“Cô mau dừng lại ...”
Cách cửa sổ, Khương Thư Lan không ngăn cản được cô ta.
Chỉ có thể tránh đi thân mình, trơ mắt nhìn Trần Mỹ Cầm liên tiếp thình thịch dập đầu ba cái.
“Cô là ân nhân cứu mạng của Lôi Lôi, cũng là ân nhân cứu mạng của tôi.”
Giờ phút này, ánh mắt của Trần Mỹ Cầm hiện lên vẻ thanh tỉnh xưa nay chưa từng có.
“Khương Thư Lan, tôi không biết tôi còn có thể tỉnh táo bao lâu, nhưng tôi muốn khi còn tỉnh táo, cầu xin cô giúp một việc.”
Khương Thư Lan nhìn Trần Mỹ Cầm như vậy, cô căn bản không có cách nào từ chối.
“Cô nói đi…”
“Tôi cầu xin cô chăm sóc cho Lôi Lôi giúp tôi.”
Cô ta biết cô gái trẻ xinh đẹp trước mắt này coi Lôi Lôi của cô ta như con của chính mình.
Khương Thư Lan theo bản năng nói: “Cô đã khỏi rồi, tự cô chăm sóc đi.”
Trần Mỹ Cầm cười khổ một tiếng: “Tôi không khỏi được.”
Cô ta biết bệnh của mình, mỗi một lần cảnh trong mơ đột kích, nỗi đau khổ nhức nhối tới tận xương, cô căn bản không thoát khỏi loại hoàn cảnh ấy.
Không chỉ như vậy, cô ta còn đắm chìm trong hoàn cảnh đau khổ ấy.
Căn bản không có cách nào kiềm chế, cô ta hận không thể giết chết toàn bộ kẻ xấu trong thiên hạ này để báo thù cho Lôi Lôi của cô.
Khương Thư Lan trầm mặc.
Cảm xúc của cô đối với Trần Mỹ Cầm rất phức tạp, khi biết được Trần Mỹ Cầm ngược đãi Lôi Vân Bảo, cô hận không thể cầm đao giết chết cô ta.
Thậm chí, khi sư trưởng đối mặt với Trần Mỹ Cầm, do dự không quyết đoán, cô có chút hận sắt không thành thép, Lôi Lôi là người bị hại, mặc kệ đối phương có nỗi khổ gì, vì nguyên nhân gì, đó đều là ngược đãi đứa trẻ.
Nhưng mà... Cho tới khi cô đối mặt với một Trần Mỹ Cầm như vậy, đột nhiên có thể thấu hiểu tâm tình của sư trưởng Lôi.
Hận cô ta, nhưng lại không hận nổi.
Bởi vì cô ta quá đáng thương.
Khương Thư Lan còn biết nhiều chuyện hơn sư trưởng Lôi một chút, đời trước, Trần Mỹ Cầm tốn hơn nửa đời người đi tìm con trai bị lừa bán, cuối cùng không những không tìm được, cô ta còn không được chết già.
Mà đời này, thật vất vả tìm được con trai bị lừa bán.
Nhưng mà Trần Mỹ Cầm lại bị ký ức của đời trước ảnh hưởng, trở thành một kẻ điên có tính gián đoạn.
Chỉ cần điên lên thì ngay cả con trai yêu thương nhất mà cô ta cũng không nhận ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận