Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1332:

Chu Trung Phong: "..."
Giọng điệu anh gian nan: "Liệu có không tốt lắm không?"
Khương Thư Lan vẫn chưa phát hiện: "Đâu có đâu, anh không cảm thấy màu xanh lá bắt mắt lắm à?"
Đúng là rất bắt mắt.
Chu Trung Phong nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn thử của Khương Thư Lan, rốt cuộc vẫn từ bỏ giãy giụa.
Làm trợ thủ cho Thư Lan, tiếp đó là đôi mắt, chiếc mũi, cái miệng.
Sau khi gắn xong toàn bộ, Khương Thư Lan vô cùng hài lòng: "Nếu có máy ảnh ở đây để chụp thì hay quá."
Thế thì có thể cho Lệ Mai ngắm nhìn tuyết ở phương Bắc rồi.
Đáng tiếc họ không đem máy ảnh theo.
Chu Trung Phong lại nói: "Anh có đem theo, nhét bên trong quần áo của Nháo Nháo."
Lúc ấy chỉ nghĩ đem theo về nhà sẽ chụp cho bọn nhỏ vài tấm, nhưng không ngờ nó cũng có tác dụng vào lúc này.
Ánh mắt Khương Thư Lan sáng lên: "Vậy anh đi lấy đi."
Chu Trung Phong ừ một tiếng, một lát sau, trong phòng truyền tới tiếng khóc kinh thiên động địa.
Ngay giây sau.
Cô nhìn thấy Nháo Nháo vừa xoa hai mắt vừa khóc vừa ấm ức nói: "Mẹ ơi, mẹ đắp người tuyết mà không kêu con."
Bé đã nhìn thấy hết từ cửa sổ.
Khương Thư Lan: "..."
Khương Thư Lan ôm Nháo Nháo buộc cúc áo đàng hoàng lại cho bé, thấp giọng an ủi nói: "Làm gì có, tại mẹ sợ Nháo Nháo nhà ta bị lạnh cóng rồi sinh bệnh, mà bị bệnh thì phải uống thuốc đắng mới khỏi. Nên mẹ mới định đắp xong người tuyết rồi tặng cho con đó, con thấy thế nào?"
Thật ạ?
Suy cho cùng con nít rất dễ dỗ, Khương Thư Lan chỉ dùng dăm ba câu đã khiến bé con vui mừng vì món quà này rồi.
Nháo Nháo cũng nín khóc, bé cười, không nhịn được ôm lấy cổ Khương Thư Lan, thân thiết nói: "Mẹ ơi, mẹ thật tốt."
An An khoan thai tới muộn thấy vậy thở dài, anh cả đúng là quá ngây thơ rồi.
Khương Thư Lan lập tức nhận ra ý nghĩ của con trai nhỏ của mình, lắc lắc đầu với đối phương.
An An mím môi ừm một tiếng, rốt cuộc vẫn tò mò người tuyết hơn, cậu bé chạy tới sờ thử người tuyết.
Chu Trung Phong đã chuẩn bị xong máy ảnh, lấy ra bèn bắt đầu chụp ảnh cho bọn họ, trước tiên chụp cho An An và Nháo Nháo mỗi người một tấm đứng riêng, sau đó chụp một tấm ảnh chung của hai anh em.
Sau đó là chụp một tấm ảnh cho người một nhà bọn họ.
Và rồi… dù sao máy ảnh cũng là thứ đồ hiếm lạ.
Nên đã thu hút sự chú ý của những người khác trong nhà họ Khương, đầu tiên là Khương Đại Sơn và Khương Đại Hà, mỗi người đứng mỗi bên người tuyết, để dượng Chu Trung Phong chụp một tấm cho họ.
Chị dâu ba Khương còn định nói quá quý, bảo bọn họ đừng quấy rối.
Nhưng lại bị mẹ Khương ngăn cản: "Cứ để họ chụp đi, con nít làm sao thấy qua thứ này?"
Bà cũng biết điều kiện của con gái mình, không thiếu tiền cho mấy tấm ảnh này.
Cho dù không phải con rể tiêu tiền thì con gái mình cũng trả nổi số tiền ấy.
Đây mới là sự tự tin của mẹ Khương. Bằng không, bà cũng sẽ hi vọng nàng dâu nhà mình cẩn thận một chút y như vậy. Nói trắng ra là vì biết con gái Khương Thư Lan có tiền nên bà mới tự tin như thế.
Mẹ Khương vừa ngăn cản, xấp nhỏ nhà họ Khương bèn học theo, đều đi qua để dượng Chu Trung Phong chụp ảnh giúp mình.
Đến cuối cùng, không chỉ bọn nhỏ chụp mà người lớn cũng chụp theo.
Còn chụp một tấm ảnh đại gia đình nhà họ Khương, đây là chuyện chưa từng có.
Có điều, hậu quả của việc làm thế sẽ là một nửa cuốn phim nhựa nhanh chóng xài xong.
Những người khác ở nhà họ Khương đau lòng, nhưng Khương Thư Lan và Chu Trung Phong không thấy vậy, từ sau khi mua chiếc máy ảnh này về, bọn họ đã dùng rất nhiều cuốn phim nhựa rồi.
Đây cũng là có điều kiện nên mới chịu được sự tiêu xài như vậy.
Đến khi sắp kết thúc, Khương Học Dân đã tìm thấy Khương Thư Lan, có hơi khó nói: "Cô ơi, cô có thể chụp một tấm hình riêng cho cháu được không?"
Cậu ta bằng tuổi với Khương Thư Lan, nếu tính ra thì còn lớn hơn Khương Thư Lan một tháng tuổi.
Nhưng Khương Thư Lan đã là mẹ của hai đứa nhỏ, còn Khương Học Dân vẫn độc thân, khiến mẹ của cậu ta là Tưởng Tú Trân lo sốt vó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận