Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 428:

Tiểu Khương lập công cho quân đội, nhưng điều đó chẳng liên quan gì tới chúng tôi. Địa bàn của chúng tôi là nhà ăn, chúng tôi đều là những người không biết chữ, không nhìn ra được những thứ đó, chúng tôi chỉ để ý lợi ích trước mắt, Tiểu Khương thật sự không mang đến bất kỳ lợi ích gì cho nhà ăn chúng tôi, thế em ấy lại có biên chế không phải sao?”
Ai nói người không có trình độ văn hóa đều giản dị?
Đó là khi bạn không chạm vào lợi ích của đối phương, nhưng chỉ cần bạn chạm đến, đối phương sẽ không thua kém những người có trình độ văn hóa.
Thậm chí họ lại càng khôn khéo hơn, bởi vì những thứ này được mài giũa trong cuộc sống mà có.
Lời này vừa được nói ra, mặt Tiểu Lưu lập tức đỏ như tôm luộc, nóng bừng: “Chị Ngưu, những lời này chị không thể nói bậy, nghiêm túc mà nói, tôi phải kêu Tiểu Khương một tiếng chị dâu.”
Nhưng bởi gì mọi người đều là cộng sự với nhau nên cậu ấy mới gọi Tiểu Khương.
Chị Ngưu cười phá lên: “Tôi cũng chưa nói gì, sao mặt Tiểu Lưu lại đỏ thế? Chắc không phải là cậu thật sự có ý nghĩ không an phận với Tiểu Khương đấy chứ?”
Những lời này làm cho Tiểu Lưu giận đến tím hết cả mặt: “Tôi không nói chuyện với mấy người nữa, sau này mọi người ít nói mấy lời này đi, nếu để phó đoàn Chu nghe thấy thì không tốt đâu.”
Tiểu Lưu nói xong, cậu ấy tức giận rời khỏi nhà ăn.
Những nhóm chị gái đã kết hôn chính là như vậy, không kiêng kỵ gì hết, cậu ấy là một thanh niên độc thân, lần nào cũng đều bị chọc ghẹo cho đỏ hết cả mặt.
Nghe Tiểu Lưu nhắc tới phó đoàn Chu, mọi người không khỏi nhớ tới gương mặt lạnh lùng của anh.
Phải biết rằng, phó đoàn Chu tới đây giúp đỡ làm việc lâu như vậy, số lần bọn họ nói chuyện với anh không hơn ba lần.
Người này thật sự quá lạnh lùng, gương mặt lạnh lẽo kia, chẳng khác nào Diêm Vương, nhìn rất dọa người.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, một chị dâu họ Hồ thấp giọng nói: “Hay là bỏ đi, người đàn ông của Tiểu Khương là phó đoàn Chu, chúng ta đắc tội như vậy không tốt đâu.”
“Bỏ cái gì mà bỏ? Lần này chúng ta chịu thiệt thòi lớn như vậy, sao có thể bỏ qua được chứ?”
“Với lại, chúng ta cũng không cố ý làm khó dễ Tiểu Khương, chúng ta cứ trực tiếp đề ra một vấn đề khó cho em ấy ở trong công việc, đến lúc đó phó đoàn Chu mà có tới thì cũng sẽ không tìm ra lý do.”
Lời này của chị Ngưu chọc sâu vào tâm tư của mọi người.
“Nhưng mà nên chọn công việc nào đây?”
Ánh mắt của chị Ngưu đặt trên thúng khoai tây, sau đó chị ta nhỏ giọng thì thầm với mọi người.
Mọi người lập tức hiểu ý mà cười.
*
Văn phòng sĩ quan hậu cần.
Nói là văn phòng, chẳng bằng nói là một cái phòng chứa đồ, đây là một gian nhà rộng lớn, bên trong có một cái bàn làm việc lớn chừng một bàn tay.
Ở phía sau bị biến thành nơi để đựng đồ vật linh tinh, có rất nhiều ớt khô và sọt khoai tây.
Nhưng mà sau khi vào phòng này thì mới biết được vì sao thức ăn ở nhà ăn, mỗi ngày đều ăn không hết, bởi vì ven tường đều là khoai tây, từ trên mặt đất chồng chất sắp lên tới nóc nhà.
Hải đảo này chỉ cần một trận gió bão kéo tới, một loại rau xanh cũng sẽ không có, cho nên khoai tây là loại có thể bảo quản tốt nhất, và cũng là đồ ăn có thể để lâu được.
Bên cạnh khoai tây có mấy chục cây chổi, đồ rửa chén, hầu như toàn hoàn là những thứ bộ đội cung cầu.
Đây là văn phòng sĩ quan hậu cần, thế mà lại giống như căn phòng chứa đồ linh tinh hơn.
Lần đầu tiên Khương Thư Lan bước vào, tuy có hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh cô đã thu hồi ánh mắt.
“Sĩ quan hậu cần, anh tìm tôi hả?”
Sĩ quan hậu cần thấy sau khi Khương Thư Lan có biên chế, cô vẫn bình tĩnh trước sau như một, là một người có thể bồi dưỡng.
Cậu ấy không khỏi gật gật đầu, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết Tiểu Khương cô hiểu chữ nghĩa và sẽ làm ở nhà ăn chúng tôi không lâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận