Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 528:

Nghe lời này của sư trưởng Lôi, chính ủy Tống và đội trưởng Na không khỏi cười, họ giơ ngón tay cái lên: “Sư trưởng, chúc ngài mã đáo thành công.”
“Mấy người đi đi.”
“Tôi thấy mấy cậu đang chờ xem tư lệnh bị chê cười thì có đấy!” Sư trưởng Lôi cười mắng.
Chờ tiễn hai thằng nhãi ranh kia đi, ông ấy lấy giấy bút, viết roẹt roẹt một cái rồi xé ra.
Ông ấy đi bộ tới văn phòng của tư lệnh Cao, sư trưởng Lôi cũng không thèm gõ cửa, ông ấy cứ tùy tiện đi vào.
Vừa vào, ông ấy lấy ba đơn xin nghỉ đập lên trên bàn.
“Bên này của tôi lại xin nghỉ hai người, công việc thật sự không thể tiếp tục được nữa, mong lãnh đạo phê duyệt, cho ông già Lôi như tôi cũng được nghỉ, về nhà ôm cháu trai, an hưởng tuổi già.”
“Lão Lôi!”
Sự xin nghỉ liên tiếp này làm cho tư lệnh Cao giận đến đập bàn.
“Tôi vẫn nghe được đấy! Tuy tôi già rồi nhưng không có điếc.” Sư trưởng Lôi ngoáy ngoáy lỗ tai, cùng với một bộ dạng vô lại: “Tôi không xin nghỉ cũng không được, lính dưới trướng tôi nghỉ hết rồi, một cái cây trụi lá như tôi còn có thể làm được gì?”
Lời này nào giống trào phúng bản thân, ngay cả đối phương cũng bị trào phúng.
Tư lệnh Cao giận đến phát run: “Tôi thấy mấy người muốn lật trời hết rồi.”
“Lật trời hay trời sập, chúng tôi không biết, nhưng điều lệnh phía trên, chúng tôi không phục.”
Sư trưởng Lôi cười cười: “Nếu phía trên cảm thấy cái thằng nhóc bồng bột Hứa Vệ Phương kia có thể làm được, vậy thì để cậu ta làm đi, tất cả chúng tôi đưa chức vị lại cho cậu ta, lót đường cho cậu ta, chúc cậu ta một đường thăng chức.”
Lời này Hứa Vệ Phương chuẩn bị tiến vào để bàn chuyện rừng cao su với tư lệnh Cao liền nghe được.
Cậu ta lập tức mặt đỏ tai hồng mà nắm chốt cửa, tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong.
Chẳng qua tuy động tác Hứa Vệ Phương nhẹ, nhưng sư trưởng Lôi ở trong phòng vẫn nghe được.
Ông ấy làm chiến sĩ cả đời người, lại còn là chiến sĩ từ đội trinh sát, tất nhiên sư trưởng Lôi nghe thấy tiếng động ở cửa.
Ông ấy quay đầu nhìn lướt qua, rồi lại rất nhanh thu hồi ánh mắt, thậm chí một cái nhìn cũng không cho đối phương.
Sư trưởng Lôi nói với tư lệnh Cao: “Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây, việc của rừng cao su trong khoảng thời gian này đừng tìm chúng tôi, cứ trực tiếp tìm tổ chuyên gia và đồng chí Hứa Vệ Phương là được rồi.”
Lời này vừa được nói ra, ông ấy không thèm xem vẻ mặt của hai người, mà trực tiếp đi ra cửa, rồi phịch một tiếng đóng cửa lại.
Toàn gian phòng cũng đều chấn động theo.
Đây là bọn họ đang bày tỏ sự tức giận.
Cái này khiến cho văn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Tư lệnh Cao miết miết mi tâm, ông ấy vô cùng mệt mỏi: “Vệ Phương, cháu hài lòng chưa?”
Ông ấy không rõ, vì sao đối phương lại lì lợm la liếm, dùng cách thức thông qua phía trên, cũng phải đi vào hải đảo. Đến nỗi ồn ào ra nông nỗi như hiện tại.
Mặt Hứa Vệ Phương tái mét, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi, phép khích tướng càng làm cho cậu ta tức giận hơn thôi.
“Đây không phải là vấn đề cháu có vừa lòng hay không, bọn họ rời khỏi cũng tốt mà, một đám người thay đổi giữa chừng, đối với sự phát triển trong tương lai của rừng cao su, có ích lợi gì chứ?”
“Chẳng qua cũng chỉ là một đám hỗn tạp.”
“Không có bọn họ, cháu không tin Hứa Vệ Phương cháu sẽ không vực dậy nổi cái này.”
Hứa Vệ Phương cậu ta từ lúc ra đã rất thông minh, một đường nổi bật đến tận đại học, lại còn tốt nghiệp đại học Yến Kinh, tuổi còn trẻ mà đã đạt được vị trí đứng đầu trong lĩnh vực thực vật học.
Gọi là thiên tài cũng không quá.
Loại thiên tài như hắn ta thì cần tới cái loại hỗn tạp như đám người kia sao?
Tư lệnh Cao nhìn Hứa Vệ Phương đến tận bây giờ vẫn còn kiêu ngạo, ông ấy có hơi thất vọng.
Đứa nhỏ này rất ưu tú, nhưng quá ngạo mạn, không biết nặng nhẹ, một nửa sự trầm ổn như Chu Trung Phong cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận