Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 284:

Dù sao bẩn thân còn chạy trối chết chưa kịp.
“Ai mà biết trong thâm tâm cô suy nghĩ cái gì chứ?”
Vương Thủy Hương cười lạnh một tiếng.
Từ Mĩ Kiều vừa định giải thích, đã bị Khương Thư Lan cùng với Chu Trung Phong đồng loạt nhìn qua.
Chu Trung Phong nhíu mày, ngũ quan dính đầy máu, càng lộ ra vài phần sắc bén: “Được rồi, im lặng hết đi.”
Thanh âm không nặng không nhẹ, lại gây ra cho người ta một áp lực rất lớn, khiến cho Từ Mĩ Kiều không khỏi trở nên im lặng.
Bởi vì....
Chị ta phải thừa nhận một chuyện rằng, lúc Chu Trung Phong vẫn chỉ là một tiểu binh, mỗi lần đi tới cửa của nhà chiến sĩ này.
Chỉ có duy nhất Chu Trung Phong khiến cho cô ta không hiểu vì sao mà không dám đối mặt.
Khí chất người này vô cùng kỳ quái, ở trước mặt Chu Trung Phong, vợ đội trưởng vốn sinh ra lớn lên ở thành phố như cô ta cũng phải hòa hoãn đi mấy phần.
Nghĩ đến đây rồi, cô ta không khỏi liếc mắt nhìn qua Khương Thư Lan, tốt thật đấy!
Người tài giỏi như Chu Trung Phong lại được cô nhặt được.
Ánh mắt này, Tiêu Ái Kính sao mà không nhìn ra được.
Tiêu Ái Kính không ngừng nghĩ rằng, nếu Chu Trung Phong năm đó gả cho cháu gái của mình thì sẽ như thế nào.
Cho dù là ở trong trường hợp này, chị ta có thể đúng tình đúng lý mà yêu cầu đối phương bảo vệ cho mình mà không phải giống như một kẻ đáng thương lúc này, phải núp ở phía sau.
Còn phải sợ đối phương không vui mà đuổi bọn họ đi.
Dù sao những việc trước đó bọn họ làm, hiện tại sẽ không nói đến nữa.
“Có nghe thấy chưa?”
Lúc hai người Tiêu Ái Kính và Từ Mĩ Kiều đang thất thần, liền nghe được câu hỏi với âm thanh trầm thấp của Chu Trung Phong.
Giờ khắc này, bọn họ không khỏi sửng sốt.
Nghe được cái gì cơ?
Giây tiếp theo.
Sắc mặt bọn họ lập tức trở nên trắng bệch... Bởi vì bọn họ đều nghe thấy được.
Trong lùm cây cách đó không xa, dường như đang cất giấu thứ gì đó.
Ánh mắt của bọn chúng lóe sáng lên, bọn chúng cúi đầu, miệng hướng xuống dưới, từ yếu hầu phát ra tiếng nức nở cùng rít gào.
Không phải là tiếng kêu lớn, mà là tiếng kêu buồn bã đầy cắn xé, hô hấp nặng dần, như thể đang đợi cơ hội để báo thù vậy.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều theo bản năng mà nổi hết da gà lên.
Sắc mặt Khương Thư Lan trắng bệch lại, cô gắt gao đưa tay lên miệng giữ chặt, không dám phát ra âm thanh gì.
Mà Từ Mĩ Kiều nhát gan thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng rồi, cách Từ Mĩ Kiều gần nhất chính là Khương Thư Lan, theo bản năng đưa tay lên để bịt miệng đối phương.
Tức giận trừng mắt nhìn cô ta, như thể Từ Mĩ Kiều mà dám kêu lên thành tiếng, cô sẽ dám bóp chết kẻ quá đáng như Từ Mĩ Kiều.
Giờ phút này đây, Từ Mĩ Kiều ngơ ngác, trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, cô ta không biết được là bầy sói kia đáng sợ hơn, hay là Khương Thư Lan từ trước đến giờ vốn ôn nhu hiền hòa giờ lại đột nhiên trở nên tàn nhẫn như vậy đáng sợ hơn.
Phản ứng của những người khác cũng không khá hơn Từ Mĩ Kiều là bao.
Tiêu Ái Kính sợ hãi, cả người chị ta run rẩy, hai chân run đến đứng không vững.
Đinh Ngọc Phượng cũng lui về sau mấy bước, thần tình cô ta hoảng sợ.
Vương Thủy Hương gắt gao cắn răng, cầm lấy bụi cây, dường như đã dùng hết sức mình để bình tĩnh lại.
Giờ khắc này, mọi người đều phó thác toàn bộ hy vọng lên người Chu Trung Phong.
Bởi vì Chu Trung Phong là người đàn ông duy nhất trong số bọn họ, anh không những là đàn ông, mà còn là một quân nhân từng được huấn luyện, vừa có súng trong tay, vừa có bản lĩnh.
Anh là hy vọng sống sót duy nhất của bọn họ.
Chu Trung Phong nắm chặt lấy cây súng, ánh mắt đảo xung quanh sắc bén như chim ưng.
Việc hiện tại mà anh phải làm không phải là đi giải quyết bầy sói kia, mà là bảo vệ những người phụ nữ tay trói gà cũng không chặt phía sau.
Nếu chỉ có mình anh ấy thì có thể liều mạng được, nhưng phía sau còn có người vợ mới cưới của anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận