Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1230:

Lúc trước khi bà ấy nghỉ hưu thì không thấy có vấn đề gì, nhưng khi bà ấy đến đảo với các con, bà ấy thấy cha Khương vẫn đang nhiệt tình với nghề.
Nói thật, đối với bà nội Chu mà nói, thói quen cả đời khắc cốt ghi tâm cũng trở nên nhộn nhạo.
“Tôi….” Bà Chu hiếm khi do dự: “Tôi đã già rồi, đầu óc cũng không tốt, rất dễ kê nhầm thuốc, càng dễ hại người khác.” Nếu không, bà ấy cũng sẽ không rời chức vụ mà bà ấy đã làm việc trong nhiều năm.
“Cái này thì không sợ.”
Cha Khương trầm giọng nói: “Nếu như hai chúng ta mở một phòng khám cùng nhau hợp tác, bà nội Chu, bà nhìn những bệnh nhân mà tôi đã khám lúc trước, nghĩ lại xem, lần nào bà cũng có thể hỗ trợ đưa ra đơn thuốc chính xác. Tương tự như vậy, nếu bà khám cho bệnh nhân, tôi cũng có thể giúp hỗ trợ bổ sung.”
“Hai người phối hợp giúp đỡ lẫn nhau, làm như vậy xác suất làm sai sẽ thấp xuống, càng không tồn tại những vấn đề lúc trước mà bà nội Chu gặp phải."
Nhìn thấy bà nội Chu vẫn còn ở đó do dự, cha Khương đã cho một liều thuốc mạnh.
“Tây y không tệ, nhưng bà Chu à, thật sự nhẫn tâm nhìn đồ vật mà tổ tiên chúng ta truyền lại cứ như vậy mà thất truyền hay sao?”
Nói xong lời này, cán cân do dự trong lòng của bà Chu đã có sự dao động.
Mà cha Khương còn tiếp tục nói: "Không nói những chuyện xa xôi ở đâu, chúng ta hãy nói về chuyện lần trước của Hồng Vân ở nhà bên cạnh. Nếu hai chúng ta không đến kịp thời thì sợ là tính mạng cũng không giữ được.”
"Trên đời này có rất nhiều người giống như Hồng Vân, chúng ta không thể cứu hết tất cả bọn họ, nhưng….”
"Là một bác sĩ, thật tốt khi có thể cứu được một người, phải vậy không? Ngay cả một trăm năm sau, khi chúng ta xuống gặp Diêm Vương dưới lòng đất, chúng ta vẫn có thể vỗ ngực tự tin nói rằng chúng ta làm việc không thẹn với lương tâm của mình." Điều này như nói trúng tâm sự của bà nội Chu.
Bà ấy không do dự nữa, cuối cùng của đưa ra quyết định cuối cùng.
“Mở phòng khám.” Nói xong, bà ấy chuyển chủ đề: “Nhưng tôi có một điều kiện, mỗi lần tôi kê đơn thuốc, chú em nhất định phải giúp tôi kiểm tra lại.”
Mọi người đều nói bác sĩ ở nông thôn thì không tốt, nhưng bà nội Chu không tin vào điều đó, bác sĩ ở nông thôn có quá nhiều, và họ thực sự là những người có năng lực.
Bà ấy đã gặp qua rất nhiều người trong đời, mà cha Khương chính là một trong số bọn họ.
Bọn họ có thể không biết nhiều chữ cho lắm, nhưng đơn thuốc và bệnh tật là phổ biến, những thứ này dù bao nhiêu tiền cũng không thể thay đổi được.
“Có thể.”
Cha Khương không cần suy nghĩ đã đồng ý.
Sau đó, bà nội Chu hỏi một câu: "Phòng khám mở ở đâu? Đã thảo luận với bọn trẻ hay chưa?"
Cái này… Cha Khương sững sờ. Ông ấy thực sự chưa nghĩ đến sẽ mở phòng khám ở đâu, cũng chưa thảo luận với bọn trẻ.
Bà Chu vừa nhìn thấy phản ứng của cha Khương liền biết, bà ấy cười nói: “Tiểu Khương ơi Tiểu Khương, vẫn là trước tiên nên nói một câu với bọn trẻ đi.”
Cha Khương hơn nửa đời người bị người ta gọi là ông Khương bây giờ lại bị bà Chu một câu Tiểu Khương, hai câu Tiểu Khương. Không những không cảm thấy khó chịu mà còn có cảm giác rất thân thiết.
Bởi vì những người trước kia gọi ông ấy là Tiểu Khương đều là những trưởng bối ở quê hương của ông ấy, hiện tại những trưởng bối đó đã không còn nữa.
Hiếm khi nghe được một câu của Tiểu Khương, nhưng ông ấy lại có cảm giác khác.
Đợi đến buổi tối sau khi bọn trẻ đều trở về, cha Khương ho nhẹ một tiếng: “Cha muốn cùng bà nội Chu mở một phòng khám.”
Lời này vừa dứt, như có một tiếng sấm làm cả nhà hoảng hốt có chút không kịp hoàn hồn.
Mẹ Khương, người bên gối của ông ấy cũng không biết chuyện này.
Mẹ Khương theo bản năng nói: "Ông nó, ông làm ầm ĩ cái gì, sau này không phải còn về quê hay sao?" Một khi phòng khám mở ra, chỉ sợ không có người làm là không được.
“Sẽ trở về, nhưng đó là chuyện sau này.”
Cha Khương đứng lên, trực tiếp nói ra tâm tình của mình trong khoảng thời gian này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận