Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1404:

Khương Thư Lan vừa đến hải đảo, chỉ nghỉ ngơi đúng hai ngày, đem hai đứa nhỏ chu toàn thật tốt, lúc này mới thu thập hành lý xong, chuẩn bị đi lên trên hiên đọc sách.
Tin tức cô thi đậu Thanh Đại cũng ngay lập tức truyền từ hải đảo ra ngoài.
Mọi người đều có chút kinh ngạc, kinh ngạc xong một hồi, những người có mối quan hệ thân cận đều tới tận cửa để chúc mừng cô.
Người trước hết đến chúc mừng là Miêu Hồng Vân ở cách vách, chị ấy không nhịn được liền nói: “Em đúng là ‘nhất minh kinh nhân()’ mà.”
[Chú thích: (
) Nhất minh kinh nhân: một khi đã hót khiến người ta kinh ngạc, ý chỉ người bình thường bỗng nhiên nổi tiếng khiến người khác bất ngờ.]
Lúc trước chả nghe được động tĩnh gì, thế nào lại đột nhiên nghe tin cô thi đậu Thanh Đại.
Khương Thư Lan cầm một đống quần áo trên tay, cười cười nói: “Chuyện này có gì đâu ạ.”
“Còn gọi là không có gì sao? Em làm cho nhóm chị em dâu của chúng ta xấu hổ đấy.”
Cũng đều làm dâu giống nhau, như thế nào mà nhà họ Khương lại có một Khương Thư Lan ưu tú đến như vậy.
Khương Thư Lan: “Mỗi người đều có chí hướng, có đam mê theo đuổi khác nhau, không thể nói được cái gì tốt cái gì không tốt.”
Thu xếp quần áo xong, cô lại chuẩn bị một ít hải đảo đặc sản.
Miêu Hồng Vân thở dài: “Vậy lần này em đi thủ đô, hai đứa nhỏ định làm sao bây giờ?”
Khương Thư Lan cười đáp: “Hai đứa nhỏ cũng đều hơn năm tuổi rồi, cũng nên độc lập thôi, chúng nó cũng hay cùng em đọc sách.” Chỉ là một đứa ở hải đảo, một cái ở thủ đô mà thôi.
“Chờ đến lúc lễ tết được nghỉ, em trở về thăm cả nhà, hoặc là cả nhà đến thủ đô thăm em.”
“Em bỏ được sao?”
Khương Thư Lan trầm mặc xuống nói: “Không muốn bỏ cũng phải bỏ.”
Đây là không có biện pháp.
Con cái muốn trưởng thành, cô cũng giống như bọn trẻ, cô cũng muốn trưởng thành.
Cô không phải là phụ thuộc vào bọn nhỏ, bọn nhỏ cũng không hề phụ thuộc cô, bọn họ đều không cần phải hy sinh quá nhiều cho đối phương.
Sau khi Miêu Hồng Vân đi, sau đó Vương Thủy Hương, Tề Phương, cuối cùng là Lê Lệ Mai cũng đều đến.
Người đứng gần nhất, nhịn không được hướng mà đến Thư Lan mà ảo não nói: “Chị ơi, em không thi đậu rồi.”
Đại học chuyên khoa của cô cũng chưa đậu được.
Chưa kể lúc trước chị ấy còn cho cô một phần giáo tài thi đại học bắt chước theo cấu trúc bài thi.
Nhưng mà cô lại chỉ làm được hai mươi phần trăm bài thi.
Cô quả thực ngượng ngùng nói.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ qua lại, cô mới đủ dũng khí đến tìm Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan cúi đầu, cười như không cười: “Chị còn tưởng rằng em không tính toán mà đến tìm chị.”
Tất cả mọi người đều mang tin tốt đến, chỉ duy nhất có Lê Lệ Mai.
Lê Lệ Mai lập tức đỏ mặt nói: “Em thật sự không có mặt mũi tới gặp chị.”
Nếu không phải biết chị Thư Lan sắp phải rời đi, cô ấy sợ là vẫn muốn trốn tránh.
Khương Thư Lan ngừng tay, từ trong ngăn kéo lấy ra một phần tư liệu thi đại học, đây là phần tư liệu vì Lê Lệ Mai mà cô đã tự mình chuẩn bị riêng.
“Cứ học tập thật tốt, năm sau thi lại cũng không muộn đâu.”
Lê Lệ Mai khóc không ra nước mắt: “Chị Thư Lan, em thật sự không phải người có thiên phú học tập.”
Cô ấy vừa nhìn thấy sách vở, hai mắt liền sụp xuống mà muốn ngủ.
Điểm mấu chốt ở đây là, sách vở biết cô ấy, nhưng cô ấy lại không quen biết sách vở.
Khương Thư Lan vừa nghe xong lời này, nhịn không được mà trừng mắt liếc nhìn cô ấy một cái: “Không phải đâu, em ấy à, chị nghĩ là do em không đặt việc học làm trọng tâm.”
Đám người bên trong nói đến, đời trước của Lệ Lệ Mai đều đạt được học vị tiến sĩ.
Ở điều kiện gian khổ như vậy mà đời trước đều đạt tới trình độ cao như này.
Khương Thư Lan không tin điều kiện đời này khá giả hơn đời trước, Lê Lệ Mai sẽ không thi đậu được.
Vẻ mặt Lê Lệ Mai đưa đám: “Chị Thư Lan….”
“Lệ Mai, em đừng nghĩ đường em đi sẽ có người trợ giúp, chính em phải là người cố gắng.”
Khương Thư Lan bày ra ngữ khí cực kỳ nghiêm túc: “Chính em còn chưa cố gắng, em lấy cái gì mà đi trợ giúp đối phương?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận