Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1472:

Nhưng Nháo Nháo thì không như vậy, cậu từ nhỏ đã lớn lên ở hải đảo, hai ông bà lão cũng rất cưng chiều cậu.
Cậu vẫn luốn lớn lên giống như một người bình thường, cũng rất thoải mái, suy nghĩ đơn giản.
Nếu cứ như vậy, tương lai cậu có thể không tươi sáng được như em trai sinh đôi của mình.
Nhưng Chu Trung Phong lại nói một câu: "Thư Lan, đối với gia đình chúng ta thì bình thường một chút cũng tốt."
Nếu không thì sẽ giống như anh, giống như cha mẹ anh, nhất là khi không thể chăm sóc cho cha mẹ đến cuối đời, không thể ở bên cạnh nhìn mặt cha mẹ lần cuối.
Đó là sự hối tiếc không thể nào bù đắp được.
Dù họ có quyền lực thế nào, có được tôn trọng thế nào trong tương lai cũng chẳng có tác dụng gì.
Có những thứ đã đánh mất rồi thì cả đời cũng không tìm lại được nữa.
Khương Thư Lan nghe vậy thì cảm thấy cũng rất đúng.
Cô thở dài một hơi: "Đành vậy thôi."
"Không ép thằng bé nữa."
Không thi tốt được thì thôi, dù sao số tiền mà cô kiếm được cũng đủ để sống hết kiếp này đến tận kiếp sau rồi.
Trong phòng.
Nghe được lời cha mẹ nói, An An không khỏi trầm ngâm.
Không lẽ cậu đã quá tàn nhẫn với anh trai mình rồi sao?
Không lẽ cậu nên đối xử tốt với anh trai mình hơn chút sao?
Nháy mắt đã đến ngày mà An An và Nháo Nháo thi đại học, hai người bọn họ từ nhỏ đã lớn lên ở hải đảo, cũng vẫn thi đại học ở hải đảo.
Không quay về thủ đô, cũng không đi Tây Bắc.
Cứ yên vị mà ở hải đảo tiến hành ba ngày thi.
Rất nhanh cũng đã có kết quả thi, Nháo Nháo thi trượt rồi, còn An An thì đậu vào Thanh Đại đúng như nguyện vọng.
Nếu là lúc trước khi nói chuyện với Chu Trung Phong, Khương Thư Lan có lẽ sẽ không khỏi phát sầu vì tương lai của Nháo Nháo, nhưng sau khi nói chuyện với Chu Trung Phong, cô phát hiện, con cái có bình thường thì cũng có cái tốt của việc bình thường.
Nếu đã bình thường như vậy rồi thì cứ giữ cậu lại bên mình đi.
Vậy nên Khương Thư Lan không biểu lộ ra vẻ buồn bực gì với Nháo Nháo hết, cũng không mắng mỏ, mà Chu Trung Phong cũng vậy, càng không có chuyện lấy roi ra quất cậu.
Điều này khiến cho Nháo Nháo không khỏi hiếu kỳ: "Sao cha mẹ không mắng anh?"
Cuối cùng cậu cũng chỉ đành nhỏ giọng với An An.
An An vốn thông minh hơn cậu rất nhiều.
Nếu như đã không hiểu tại sao thì cứ đi tìm em trai là được rồi.
An An nhìn người anh trai đang rón rén hỏi mình, nhịn không được mà bật cười: "Sao vậy? Không mắng anh nên anh cảm thấy không quen sao?"
Nháo Nháo gật đầu: "Em cũng biết mà, tay của cha rất đáng sợ, miệng của mẹ cũng rất đáng sợ."
Nếu hai bọn họ cùng hợp sức lại thì cậu sẽ sống không nổi mất.
An An lại đột nhiên trầm mặc một lúc: "Anh, vậy anh thử nghĩ xem, nếu như anh cũng đỗ Thanh Đại giống như em thì sao?"
"Vậy thì anh sẽ phải lên thủ đô học cùng em rồi?" Ngữ khí của Nháo Nháo còn mang theo chút hoài nghi.
"Vậy cha mẹ thì sao?"
"Lúc em đi thì dì Lý cũng phải theo em về thủ đô để dưỡng già, nếu như anh cũng đi rồi thì trong nhà còn ai được đây?"
"Vẫn còn...." Cha mẹ.
Nháo Nháo còn chưa nói hết, đột nhiên cậu hơi ngưng lại, sau đó đột nhiên cười lên: "Hoá ra thành tích kém của anh còn có một ưu điểm như vậy."
"Em trai, anh nói cho em biết, cả đời này anh sẽ ở bên cạnh cha mẹ không đi đâu hết."
Dù chỉ là lời nói đùa, nhưng lại rất kiên định nghiêm túc.
An An trầm mặc một lúc, cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc: "Vậy thì anh à, sau này phiền anh chăm lo cho nhà chúng ta nhiều hơn chút."
"Cha mẹ đành nhờ anh chăm sóc vậy."
Nếu như dùng lời của cha mẹ mà nói thì cậu sẽ giống như anh Bình An vậy, có nghĩa là sẽ đi rất xa.
Còn anh trai thì không giống vậy, hoặc có thể nói, anh trai cậu là đứa con nghịch ngợm nhất, cũng có thể chính là đứa con hiếu thuận nhất.
Nháo Nháo cảm thấy không được quen cho lắm, An An lại đột nhiên nghiêm túc với cậu như vậy.
Cậu kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Anh chăm lo cho nhà mình là điều bình thường thôi mà? Chuyện anh chăm sóc cho cha mẹ cũng vậy, anh là con trai của bọn họ, đương nhiên phải chăm sóc cho bọn họ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận