Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 421:

Chu Trung Phong nhìn bộ dạng này của cô, anh không khỏi cười: “Ngon đến vậy sao?”
Khương Thư Lan hút một hơi, hai mắt mở to: “Rất ngon, anh có muốn nếm thử không?”
Cô đưa trái dừa qua, Chu Trung Phong cũng không nghĩ nhiều, anh trực tiếp nhận lấy, đợi đến lúc anh uống vào, Khương Thư Lan mới ý thức được điều gì, đây là trái dừa cô đã uống qua, vậy xem như hai người đang hôn môi gián tiếp rồi.
Cho dù hai người có quan hệ vợ chồng, Khương Thư Lan vẫn có hơi thẹn thùng.
Cô muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy giấu đầu lòi đuôi.
Vì vậy cô chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Chu Trung Phong, em đi thay quần áo đã, anh cứ từ từ nha.”
Chu Trung Phong nhìn dáng vẻ chạy trối chết của cô, anh hạ trái dừa trong tay xuống, thấp giọng nói: “Đúng là uống rất ngon.”
Khương Thư Lan vừa mới đi chưa được hai bước liền nghe thấy lời này, bước chân bỗng ngưng trệ, sau đó cô bước đi nhanh hơn.
Đợi đến khi Khương Thư Lan vào nhà ăn một lần nữa.
Mấy chị gái một bên nhặt rau, một bên chọc ghẹo: “Hôn nhân của Tiểu Khương và phó đoàn Chu đúng là khác biệt mà.”
“Còn không phải vậy sao, mỗi ngày phó đoàn Chu đều tới đón người ta tan làm, buổi sáng thì…”
Người đó nói được một nửa, chợt nhớ đến lời nhắn nhủ của sĩ quan hậu cần nên lập tức nuốt phần còn lại vào.
Khương Thư Lan nghe đoạn trước thì có hơi ngượng ngùng, nhưng sau đó chỉ nghe được một nửa, cô thấy có hơi kỳ lạ, cái tay tháo tạp dề cũng dừng lại: “Buổi sáng thế nào?”
Cô vừa hỏi xong, trong bếp trở nên yên tĩnh.
Một chị gái họ Ngưu rất nhanh đã phản ứng lại, chị ta khô khan giải thích hai câu: “Không phải buổi sáng phó đoàn Chu đón em tan tầm à?”
Người đó làm mặt quỷ với Khương Thư Lan: “Nếu không sao bọn chị lại nói Tiểu Khương thật là có phúc chứ.”
Trong bếp bọn họ có nhiều người như vậy, phải nói rằng trên hải đảo có rất nhiều nữ đồng chí đi làm, nhưng người đàn ông của bọn họ có thời gian đến đây đón bọn họ tan làm vẫn là số ít.
Khương Thư Lan bị nói như vậy, mặt cô nóng lên, cô cởi tạp dề ra, sau đó nói với mọi người: “Chị Ngưu, Tiểu Lưu, em tan làm trước đây.”
Chị Ngưu là người phụ trợ cho Tiểu Lưu, những chị gái ở bên này phụ giúp, đều dựa theo thời gian làm việc mà tính lương, họ không có biên chế chính thức.
Trong bếp này, những người có biên chế cũng chỉ có mấy người.
Mọi người cười cười: “Em đi nhanh đi, đừng để cho vị kia nhà em chờ lâu.”
Sau khi Khương Thư Lan rời đi, mọi người lập tức túm tụm lại, người mở miệng đầu tiên là chị Ngưu: “Nhìn bộ dạng kia của Tiểu Khương, e là em ấy vẫn chưa biết chuyện mỗi buổi sáng phó đoàn Chu sẽ thay em ấy tới nhà ăn đâu nhỉ?”
“Má ơi, suýt chút nữa tôi đã lỡ miệng nói ra rồi.”
Những người đàn ông thì không cảm thấy gì, nhưng phụ nữ lại rất hâm mộ: “Biết nói thế nào, Tiểu Khương đúng là gặp đúng người, nếu tên đàn ông nhà tôi mỗi ngày vào lúc đêm khuya đến nơi làm việc của tôi trợ giúp, thì đừng nói là lo chuyện ăn uống, ngay cả lo chuyện nước tiểu tôi cũng chịu.”
“Cô muốn có loại đãi ngộ giống như Tiểu Khương, chờ khi nào cô có bộ dạng xinh đẹp như Tiểu Khương đi rồi nói.”
Lời này vừa được nói ra, hiện trường lập tức yên tĩnh, nếu bọn họ sinh ra với bộ dạng đẹp như Tiểu Khương, những ngày tháng trôi qua cũng sẽ không đến tình trạng này không phải sao?
Vợ chồng nhà ai mà chẳng lông gà đầy đất.
Bên ngoài, Khương Thư Lan không biết rằng mình vừa đi đã trở thành đề tài nói chuyện của người ta.
“Anh chờ lâu rồi phải không?” Khương Thư Lan đi qua đó, cô hỏi.
Cô đón ánh mặt trời lặn và gió nhẹ, gió khẽ thổi bay những sợi tóc của cô, mặt mày tươi cười rực rỡ, trên người mặc váy màu trắng tô điểm thêm lá sen màu lam, nhẹ nhàng lay động.
Ánh mắt Chu Trung Phong lóe sáng, anh lắc đầu: “Vẫn còn tốt.”
Sau đó anh vô thức với cánh tay qua.
Khương Thư Lan sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận