Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1299:

Đây cũng là người thường xuyên ngồi tàu hỏa mới biết, đầu bếp trên xe lửa tay nghề tốt, một xuất đồ ăn năm mao tiền, một món mặn một món chay, cơm ăn bao no.
Đối với người khác mà nói năm mao tiền có thể đủ cho một gia đình sinh hoạt một ngày. Nhưng đối với điều kiện nhà Khương Thư Lan bọn họ mà nói, thật đúng là không keo kiệt năm mao tiền này.
Bởi vì so với việc mang lương khô lạnh cứng, xuất ăn trong toa bán cơm kia vừa mới mẻ lại nóng hổi, rõ ràng là tốt hơn rất nhiều.
Chỉ duy nhất một điều không tốt, là chính mình phải mang theo hộp đựng cơm, người ta không có hộp đựng.
Cũng may, Khương Thư Lan bọn họ đã sớm có chuẩn bị. Chuẩn bị sẵn bốn cái hộp cơm trống mang đến, từng người đi múc cơm, còn không thể lấy hộ, bởi vì hạn lượng mỗi người chỉ được lấy một phần.
Toa ăn bên kia năm mao tiền một xuất cơm, đối với rất nhiều người mà nói thực sự có hơi đắt, cho nên toàn bộ toa ăn bao gồm số người đều lác đác không có mấy.
Khương Thư Lan bọn họ thậm chí còn không cần xếp hàng, liền lấy đầy bốn cái hộp cơm.
Thịt kho tàu, còn có củ cải thái sợi, mỗi hộp cơm đều tràn đầy.
Lượng đồ ăn thật sự không nhỏ.
Một mình Khương Thư Lan căn bản ăn không hết một xuất cơm, trực tiếp mở nắp hộp, lấy ra một phần ba, đút cho Nháo Nháo cùng với An An.
Mà cha mẹ Khương bên kia cũng vậy, mỗi người đổ ra một phần cho Tiểu Thiết Đản. Trẻ nhỏ cũng không cần chú ý, trực tiếp cầm hộp cơm nhôm lên ăn.
Chỉ như vậy, Tiểu Thiết Đản đều ăn đến thơm nức.
Cậu nhóc gật gù không ngừng: “Thịt kho tàu trên xe lửa ăn ngon thật.”
Lời này nói ra, những người khác trong cùng một toa xe liền không nhịn được mà nhìn sang: “Đồng chí, cơm này bán thế nào?”
Ban đầu mọi người còn có thể nhịn một chút, đều ăn lương khô cũng không có gì.
Nhưng người một nhà này mua đồ ăn mới mẻ nóng hổi, hương vị kia quả thực là tuyệt.
Tiểu Thiết Đản sửng sốt, nhìn vào người lớn trong nhà.
Khương Thư Lan gật đầu nhẹ với cậu bé, lúc này Tiểu Thiết Đản mới lên tiếng: “Năm mao tiền.”
Nghe thấy như vậy, trong nháy mắt không ít người đã bỏ đi suy nghĩ đó. Bánh màn thầu mới tám phần tiền một cái, hai cái là có thể ăn no. Cơm này năm mao tiền thực sự quá đắt.
Có vài gia đình điều kiện cũng không tệ lắm, liền không có cái lo lắng này, trực tiếp nhảy xuống giường đi mua cơm.
Khương Thư Lan nhìn Chu Trung Phong: “Nếu anh ăn chưa no thì lại đi mua thêm hai phần.”
Chu Trung Phong ăn lượng cơm rất lớn, anh lắc đầu, nhìn về phía cha mẹ Khương: “Cha mẹ, hai người thì sao?”
Mẹ Khương ăn no rồi, nhưng cha Khương cảm thấy bản thân chỉ ăn no sáu phần, bởi vì lúc trước chia cho Tiểu Thiết Đản một ít.
Vừa thấy biểu tình, Chu Trung Phong liền hiểu rõ: “Cha, con cùng với Tiểu Thiết Đản sẽ lại đi mua hai phần trở về, mọi người ở chỗ này chờ một lát.”
Sở dĩ mang theo Tiểu Thiết Đản là bởi vì lúc trước cậu bé chưa có lộ mặt, cậu bé rất dễ mua được cơm. Mà Chu Trung Phong lại tính toán xen lẫn trong đám người, dự định mua thêm một phần.
Không ngoài sở liệu của Chu Trung Phong, người trong toa ăn càng nhiều, người bán cơm liền không nhớ được mặt, Tiểu Thiết Đản thuận lợi mua được một phần cơm, không kìm được vui vẻ mà vểnh môi.
Đến phiên của Chu Trung Phong, anh thay đổi giọng nói: “Đồng chí, cho tôi một phần.”
Nói xong liền đưa tới năm mao tiền cùng phiếu.
Người bán cơm bên kia sững sờ, nhìn vào gương mặt cực kỳ soái khí kia của Chu Trung Phong, thăm dò nói: “Chưa ăn no sao?”
Chu Trung Phong không nghĩ tới mình đổi giọng nói còn bị người nhận ra được.
Anh lại quên mất khuôn mặt này của mình, mặc kệ ở đâu đều là sự tồn tại cực kỳ xuất sắc, làm cho người khác vừa gặp là không thể quên được.
Chu Trung Phong ho nhẹ một tiếng, gật gật đầu.
Sư phụ múc cơm cười một tiếng, thuận miệng nói: “Thời điểm năm đó tôi ở bộ đội, cũng là một lần ăn ba chén lớn.”
Lần này, Chu Trung Phong càng kinh ngạc hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận