Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 73:

Giang Mẫn Vân không dám nhìn ánh mắt vừa châm biếm vừa hiểu rõ của Khương Thư Lan.
Cô ta lựa chọn Trâu Dược Hoa, đương nhiên hai người chính là vợ chồng.
Cô ta chắc chắn phải duy trì mặt mũi cho Trâu Dược Hoa, cho dù cô ta bị đánh gãy răng nuốt vào trong bụng thì cũng vẫn phải tiếp tục.
Vì thế nên Giang Mẫn Vân nói tiếp: “Không phải Khương Thư Lan nói radio này đã qua sử dụng ư, tôi sớm đã cùng...”
Cô ta lộ vẻ ngượng ngùng: “Đồng chí Dược Hoa đính ước rồi, anh ấy đặt tên cho tôi là Lệ Na, lại mua radio mới, tôi không kìm lòng được nên khắc một dòng chữ lên trên đó, làm cho mọi người nhìn thấy…”
“Cô nói bậy!”
Giang Mẫn Vân còn chưa dứt lời, đã bị một âm thanh bén nhọn như sắt cắt đứt.
Một giây sau, còn chưa đợi mọi người phục hồi lại tinh thần thì đã nhìn thấy một thiếu niên mười một mười hai tuổi vọt tới, nhắm vào bụng Giang Mẫn Vân mà đụng vào, hung tợn nói: “Cô nói bậy, cô nói bậy, cô là một người phụ nữ xấu xa, Lệ Na là tên của mẹ tôi, radio là của mẹ tôi, không phải của cô!”
Thiếu niên có dáng vẻ không tệ, chỉ là tóc có hơi dài, quần áo trên người cũng không vừa người, cúc áo bông cài lệch làm vạt áo một mảnh dài một mảnh ngắn.
Rõ ràng là không được chăm sóc đúng lúc.
Nhóc xuất hiện thật sự là quá đột ngột, hô lên cũng quá đột ngột, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Giang Mẫn Vân trực tiếp bị đâm ngã vào trong bùn đất, đau đến nỗi cô ta kêu lên, một lúc lâu sau cũng mới có thể hoàn hồn lại.
Theo lời nói rõ ràng trong miệng của thiếu niên, làm cho tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.
Cái gì mà Lệ Na là tên của mẹ cậu nhóc?
Radio cũng là của mẹ nó à?
Nhóc con này là ai?
Mọi người đồng loạt nghi hoặc.
Duy chỉ có, Khương Thư Lan phá lệ rõ ràng, bởi vì trên đỉnh đầu thiếu niên có bình luận.
[Mẹ kiếp, nhóc Dương thiên tài nhà ta khi còn bé hoang dã như vậy sao?]
[+1, đã quen với bộ dạng hăng hái nhã nhặn của nhóc Dương sau khi lớn lên trên bục nhận huy chương, đứa nhỏ hoang dã như vậy có người không nhận ra à?]
[Chỉ có tôi cảm thấy thoải mái sao? Ngẫm lại lúc Thư Thư làm mẹ kế bị khi dễ thảm hại biết bao, giờ nhìn Giang Mẫn Vân, cảm giác sảng khoái không hiểu sao lại tăng gấp đôi!]
[+1, điều này được gọi là tự gây nghiệt đến mức không thể cứu sống.]
[Các ngươi đều chú ý tới nhóc Dương, chỉ có ta chú ý tới Chu lão đại sao? Khoảnh khắc khi nhóc Dương xông tới kia, Chu Chu theo bản năng chắn trước mặt Thư Thư, dường như là phản ứng trong chớp mắt, không có bất kỳ gián đoạn nào!]
Sau khi được bình luận này nhắc nhở, khung bình luận phía sau trong nháy mắt an tĩnh lại.
Khương Thư Lan cũng sửng sốt một chút, lúc này cô mới chú ý tới, Chu Trung Phong vốn đang đứng ở phía sau cô, không biết từ khi nào đã chạy đến phía trước cô, nhìn vị trí kia, vừa vặn là góc độ Trâu Dương muốn xông tới.
Khương Thư Lan ngừng một chút, giọng của Chu Trung Phong truyền tới: “Nó không phải nhằm vào em.”
Trái tim Khương Thư Lan đập thình thịch, cô ừ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Cám ơn anh!”
Ánh mắt của cô lập tức dừng lại một lát trên khuôn mặt nhỏ nhắn đen nhánh của Trâu Dương.
Trong những đoạn ký ức tương lai mà cô biết được, Trâu Dương khi còn bé cũng đã trải qua một năm không có ai chăm sóc tỉ mỉ cho cuộc sống nên mới như vậy.
Sau khi cô gả đến nhà họ Trâu, Trâu Dương lại trở thành đứa nhỏ trắng trẻo trong thành.
Cô dùng rất nhiều sức lực mới loại bỏ được những thói quen xấu dã tính của Trâu Dương.
Thế nên mới có được một Trâu Dương ôn hòa xa cách, ưu tú và có kỷ luật.
Thậm chí, ngay cả lúc đuổi cô ra khỏi cửa nhà họ Trâu, nó cũng dùng giọng điệu cực kỳ ôn hòa nói với cô: “Xin lỗi, dì Khương, con chỉ có một người mẹ mà thôi.”
Mà nhóc Trâu Dương trước mặt giương nanh múa vuốt, như thể không giải được nỗi hận của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận