Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 627:

Cô lại đẩy giỏ về phía trước: “Được rồi chị, chỗ này đều cho chị hết, chị nếm thử xem. Ăn hết em lại hái cho chị, không nói lúc nào cũng có nhưng nếu chị muốn ăn mận em chắc hẳn đều có thể lấy được.”
Nói đến đây, Chu Trung Phong đứng ngoài cửa nghe thấy lại càng xấu hổ hơn. Lê Lệ Mai cũng phát hiện ra, nhân lúc Khương Thư Lan đang ăn ngon lành, không nhịn được hô lên với bên ngoài: “Đoàn trưởng Chu, sao anh không vào?”
Vốn định gọi anh rể nhưng cô ấy không thích, cô ấy chỉ muốn chị Thư Lan chứ không muốn anh rể.
Chu Trung Phong ở ngoài không ngờ đến, bản thân ẩn nấp kĩ như vậy mà vẫn bị Lê Lệ Mai phát hiện. Anh cầm mận trong tay, mặt không cảm xúc đi vào.
Vừa bước vào, Lê Lệ Mai đã đâm chọt: “Nghe nói đoàn trưởng Chu cũng đi tìm mận cho chị tôi sao?”
Lê Lệ Mai cũng “lươn lẹo” thật, từ tin Chu Trung Phong đang tìm mận ở hải đảo cô ấy mới biết chị mình đang mang thai, thích ăn chua.
Vấn đề là vốn có thể đưa mận cho Chu Trung Phong, song cô ấy lại không muốn. Dựa vào đâu chứ, cô ấy phải đối xử tốt với chị, sao phải đưa cho anh ta - một tên đàn ông xấu xa tranh giành chị với cô ấy làm gì! Lúc này có lẽ Lê Lệ Mai đã quên, khi xưa, chức vị của Chu Trung Phong bị đoạt mất, cô ấy là người đầu tiên đứng ra phản đối.
Câu nói này của Lê Lệ Mai khiến không khí bỗng chốc đóng băng, Khương Thư Lan cũng bất giác nhìn về phía Chu Trung Phong, cười hòa giải: “Vẫn là Lệ Mai kịp thời đem mận đến. Trước đó chị và Chu Trung Phong đi hỏi rất nhiều nơi đều không mua được, cũng không hái được!”
Dừng một lát, cô nhìn Chu Trung Phong: “Còn không mau cảm ơn Lệ Mai đi.”
Lời nói của Khương Thư Lan đã giải quyết gọn tình cảnh khó khăn mà Chu Trung Phong gặp phải. Thật ra ngay từ khi anh đứng ngoài cửa không đi vào, cô đã đoán anh chắc chắn không kiếm được mận xanh.
Quả nhiên, Khương Thư Lan nói thế, Chu Trung Phong cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Cảm ơn tộc trưởng Lê.”
Lời cảm ơn sảng khoái này khiến Lê Lệ Mai thấy chán ngắt.
“Được rồi, được rồi, không trêu anh nữa, cứ thế đi.”
Lê Lệ Mai: “Em về nhà trước đây, chị, ba ngày sau em lại tặng thêm cho chị, đến lúc đó chị ăn hết giúp em nha.” Giọng nói của cô ấy lanh lảnh như tiếng chuông reo.
Khương Thư Lan thấy cô ấy đi nhanh như vậy bèn giữ ở lại ăn cơm: “Em muốn ở lại không, nếm thử tay nghề của chị xem sao.”
Mẹ Khương ngồi cạnh cũng nói: “Phải đó, Lệ Mai, con từ nơi xa xôi đến đây, ở lại ăn bữa cơm đi.”
Bà rất cảm kích Lê Lệ Mai có thể không ngại đường xá mà đến tặng mận xanh. Lúc này có thể nghĩ đến việc con gái bà mang thai không ăn nổi cơm thì đúng là bạn tốt chân chính rồi.
Lê Lệ Mai lắc đầu: “Thôi ạ, trong nhà còn nhiều việc, cháu quan tâm chị nên mới đến một chuyến, thấy chị không sao thì cháu an tâm rồi.”
Ngừng một lúc, cô bỗng nhiên nhớ tới điều gì: “Phải rồi, phía Nam bọn em hay nói bà bầu mà ăn tổ yến thì con sinh ra sẽ trắng trẻo, chị đợi em nha, khi về em lên núi tìm tổ yến.”
Khương Thư Lan ngớ ra, theo bản năng định từ chối. Tổ yến không dễ kiếm, thường ở vách núi cao mới thấy.
“Được rồi chị, không cần nói đâu, em hiểu, em không phải vì chị, vì con trai nuôi tương lai của em thôi.”
“Đừng từ chối em.” Nói xong, Lê Lệ Mai còn hôn gió với Khương Thư Lan.
Chu Trung Phong nhìn mà trán giật giật. Tổ yến phải không, anh cũng có thể tìm cho vợ anh mà.

Khương Thư Lan tiễn Lê Lệ Mai về, vừa vào sân đã thấy Chu Trung Phong đang ngồi ở vườn rau im lặng đào đất. Mồ hôi như mưa, không nói một lời.
Khương Thư Lan nín cười, đi đến trước mặt Chu Trung Phong, chọc chọc cánh tay đầy cơ bắp của anh: “Sao thế? Không vui à?”
Chu Trung Phong ngẩng đầu nhìn cô, cong môi không nói chuyện. Không phải không vui mà là mất mát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận