Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 412:

Hải đảo này thật sự quá nghèo, quá lạc hậu.
Mỗi một người bọn họ ở đây, đều hy vọng hải đảo có thể thay đổi long trời lở đất, hy vọng người dân sẽ trở nên tốt hơn.
Cho nên rừng cao su vẫn luôn là nơi được mọi người chú ý đến.
Vì vậy có người hỏi: “Không phải địa phương một mực kiên trì không cho phép chúng ta tiếp quản rừng cao su sao? Sao đột nhiên bọn họ lại đổi ý?”
Đây mới là điều kỳ quái.
Không thể không nói, câu này đã hỏi đúng trọng tâm.
Sư trưởng Lôi đi đến trước mặt Chu Trung Phong, ông vỗ vỗ vai anh: “Chuyện này phải nói tới vợ của phó đoàn Chu đây.”
“Trước đó chuyện hợp tác xã tín dụng cấp cờ thưởng cho vợ Tiểu Khương của phó đoàn Chu, chắc mọi người cũng biết nhỉ?”
Biết thì biết, nhưng chuyện này thì liên quan gì tới rừng cao su?
Thấy mọi người còn đang ngờ vực, sư trưởng Lôi dẫn dắt: “Vậy thì vì sao hợp tác xã tín dụng lại phát cờ thưởng cho vợ Tiểu Khương của phó đoàn Chu?”
Chuyện này mọi người cũng biết.
Đội trưởng Triệu dẫn đầu nói: “Đó là bởi vì đồng chí Khương Thư Lan mua công trái xây dựng Tổ quốc của hợp tác xã, đối phương muốn cảm ơn nên mới đưa cờ thưởng.”
Hắn ta và vợ mình có hơi hối hận về chuyện này.
Sao vợ hắn ta lại không có mắt nhìn như thế chứ.
Chỉ là bây giờ có nói cái gì cũng vô dụng.
Sư trưởng Lôi gật đầu: “Đúng thế, bởi vì chuyện này, địa phương mới chịu nhượng bộ.”
Mọi người lập tức trố mắt: “Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy thôi sao? Đáng để đối phương nhượng bộ lớn đến thế sao?”
Ngay cả rừng cao su cũng giao ra, chẳng khác nào giao con trai ruột của mình cho người khác nuôi dưỡng.
“Không sai, đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mời mọi người mở to mắt ra mà nhìn, cái gì gọi là lấy nhỏ thắng lớn. Hành động lần này của đồng chí Khương Thư Lan đóng vai trò hàng đầu giữa các quân tẩu, cháu ấy khiến cho mọi người đều đi mua công trái, làm cho hợp tác xã ở hải đảo nổi bật trong một đống ngân hàng ở phía Nam.”
“Mà những ngân hàng khác và hợp tác xã khác ở phía Nam vẫn luôn cạnh tranh nhau, không phải mọi người không biết vị trí của hải đảo này. Nơi đây vừa nghèo vừa lạc hậu, đối với một thành phố lớn như Dương Thành mà nói, lại để một hợp tác xã ở một địa phương nhỏ vượt lên, bọn họ sẽ cam lòng sao?”
“Tiền đề ở đây là, tất cả ngân hàng ở phía Nam đều hình thành tình trạng cạnh tranh tốt đẹp, vậy mà người ta có thể làm cho công trái xây dựng Tổ quốc của phía Nam bán ra gấp bội lần, lại còn vượt mức chỉ tiêu hoàn thành.”
“Các đồng chí, mọi người phải biết nhiệm vụ này được ai hoàn thành? Công trái xây dựng Tổ quốc kia bán cho ai? Tất nhiên vẫn phải do người dân chúng ta đem tiền túi của mình cho quốc gia mượn.”
Sư trưởng Lôi tiếp tục nói: “Chuyện này rất khó thực hiện, người dân đều nghèo khổ cả, nhưng bởi vì hành động nhỏ của đồng chí Khương Thư Lan mà trực tiếp làm cho công trái hoàn thành vượt mức chỉ tiêu, mọi người nói thử xem, đây vẫn là việc nhỏ ư?”
Trong chuyện này, Khương Thư Lan giống như một con bướm, cô chỉ đập cánh mình một cái, sẽ trực tiếp thúc đẩy tiến độ của sự việc.
Cô là một đạo hỏa tác, một đạo hỏa tác làm cho tiến độ nhanh hơn.
Lúc này mọi người đều yên tĩnh lại.
Đây mà là việc nhỏ sao? Tuyệt đối không phải!
“Đúng là nhờ hành động lần này của đồng chí Khương Thư Lan mới có thể phá vỡ ngăn cách giữa chúng ta với địa phương, sự tồn tại và hành động này của cháu ấy đã nhanh chóng làm vượt mức hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ của địa phương, lãnh đạo địa phương lại nhớ rằng đồng chí Khương Thư Lan là quân tẩu.”
Mà lần mua công trái này, chủ yếu là quân tẩu, thế nên lúc này bọn họ mới đào chi lấy đào, báo chi lấy lý mà buông bỏ rừng cao su.
Sư trưởng Lôi khẳng định chắc nịch: “Lần này chúng ta có thể lấy được rừng cao su về tay, không chỉ nhờ năng lực của chúng ta mà còn nhờ đồng chí Khương Thư Lan và các nhóm chị dâu ở sau lưng lặng thầm hỗ trợ, cho nên mới có thể có được thành quả như ngày hôm nay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận