Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 361:

Cái này, Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân nghe xong đều bật cười: “Đương nhiên là sẽ lấy rồi, nhưng mà giống như Chu Phó đoàn đây, rốt cuộc là vẫn hiếm có!”
Cười nói xong xuôi sau đó liền đến bên bờ biển.
Hôm qua có trận mưa to ập tới, mặt biển sau một đêm yên lặng cực kỳ sạch sẽ, ánh nắng chiếu rọi xuống dưới, sóng nước lóng lánh.
Vương Thủy Hương liếc mắt nhìn một vòng, nói: “Em Thư Lan, em chọn một vị trí đi.”
Bờ biển lớn như vậy, bắt buộc phải chọn ra một chỗ thì mới có thể đi bắt hải sản được.
Khương Thư Lan ngáp một cái, ánh mặt trời chiếu vào mắt không mở ra được, cô híp híp mắt, tùy tay chỉ một chỗ: “Chúng ta còn chưa từng đi qua phía Bắc, hay là đến đó đi ạ.”
Giờ phút này, hệ thống bình luận lại một lần nữa vang lên.
[Chú ý, biểu tình hiện tại của Thư Thư, mọi người xem cô ấy híp đôi mắt, có phải lộ ra vài phần ánh sáng trí tuệ và sự kiên định phải làm được hay không?]
[???]
[Có ý gì vậy? Không phải chỉ là ngáp một cái hay sao?]
[Vừa thấy đã biết là mới tới, đề nghị đọc lại cốt truyện phía trước, là người có thể hiểu rõ, cái gì là cô gái được ông trời ưu ái, cái gì là thiên chi kiêu nữ.]
[Để ta tới giải thích cho, các ngươi nhìn kỹ đây, giờ phút này Thư Thư ngáp là gãi đúng chỗ ngứa phải không? Đó đâu phải chỉ là ngáp? Cô ấy sợ chính mình bị bại lộ nên che giấu chân tướng đó.]
[Chân tướng gì?]
[Đương nhiên là phía Bắc có thứ tốt, không thì ngươi cho rằng Thư Thư ngáp vì cái gì? Híp mắt thôi sao? Đó là híp mắt ư? Đó là biểu hiện của ánh sáng trí tuệ.]
[Thư Thư là người con gái được trời ưu ái, người hạ phàm, ta sẽ không cho các người biết ý đồ chân thật của ta.]
Khương Thư Lan: “...???”
Quả thật cũng chỉ là do cô bị ánh sáng quá mức làm chói mắt, lại là đứng trên bờ cát, màu cát trắng tinh còn có chút phản quang.
Lúc này mới làm cho đôi mắt bị nheo lại.
Thật không phải như những gì hệ thống bình luận đó giải nghĩa quá lên.
Nhưng mà không nói cái khác, thông qua hệ thống bình luận, cô lại biết rõ một điều, đó chính là phía Bắc có đồ tốt.
Tuy nhiên trải qua sự tình lần trước, Khương Thư Lan không có trực tiếp đi về phía Bắc, mà tiến đến gần Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân nói: “Chúng ta đi về hướng bên này đi.”
Đi một đường này trên bãi biển là có thể nhặt được không ít đồ biển.
Người mới đến vận khí tốt, chuyện này hầu như mỗi người ra biển bắt hải sản lâu năm đều biết.
Hơn nữa lần trước cùng nhau đi bắt hải sản với Khương Thư Lan, thực sự đã gặp được sao biển.
Chuyện này làm cho Vương Thủy Hương cùng với Miêu Hồng Vân không cần nghĩ ngợi mà đồng ý luôn rồi.
Quả nhiên đúng như lời Khương Thư Lan nói, ở bãi biển đi chưa tới hai bước liền gặp ngay một cái gò nhỏ gồ lên.
Cơ thể Vương Thủy Hương ngồi xổm xuống, dạy cô: “Thư Lan, em nhìn cái lỗ này nè, đào thử đi.”
Còn đưa cái xẻng trong tay mình cho cô cầm.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, nhận lấy xẻng nhỏ, dựa gần vào bờ cát của cái gò nhỏ liền bắt đầu đào, đầu tiên là đào được một xẻng cát bỏ ra ngoài, chỉ trong chốc lát cuối cùng cũng trúng, lập tức chạm vào một thứ gì đó cứng cứng: “Hình như là trúng rồi”.
Mới vừa nói xong, con nghêu sò phía dưới liền phụt ra một chút nước bắn lên thật cao.
Thiếu chút nữa thì trúng vào mặt Khương Thư Lan.
“Dùng tay đi.”
Vương Thủy Hương là cái tay già đời đi biển bắt hải sản, ở bên cạnh vội vàng thúc giục.
Khương Thư Lan duỗi tay ra sờ, quả nhiên sờ tới ở dưới lớp cát là một con nghêu sò, vỏ có màu trắng, bên ngoài là từng tầng từng tầng lông ngắn, tuy nhiên lưỡi nhỏ thò ra lại có màu đỏ?
“Đây là loại sò nghêu gì?” Khương Thư Lan cầm con sò, cho vào rửa trong vũng nước nhỏ, có chút tò mò hỏi.
Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân liếc mắt nhìn nhau một cái: “Con này là sò huyết, dân bản địa nói loại sò huyết này rất là bổ dưỡng, có thể bổ máu đó.”
“Loại sò huyết này rất tốt, có thể thu về đó.”
Khương Thư Lan ước lượng con sò huyết này cũng rất lớn, lại còn cứng rắn. Một lát sau liền nhìn thấy Vương Thủy Hương từ phía trong rổ lấy ra một cái chai nhỏ có đầu nhọn.
Bên trong có chứa nửa chai nước?
Để làm gì vậy?
Thấy Khương Thư Lan nghi hoặc, Vương Thủy Hương giải thích: “Đây là công cụ để đào con ốc móng tay.”
“Bên trong chị để nước muối, em cũng biết muối rất là đắt, chị cũng tiếc nên chỉ thả một muôi nhỏ thôi, chờ muối tan vào nước, lát nữa em xem chị bắt như thế nào nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận