Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 121:

Duy chỉ có Tưởng Lệ Hồng là đứng im tại chỗ, có chút thất thần.
Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Đã không so kè được, lại còn trở thành trò cười của mọi người.
Khương Thư Lan đang đứng cách đó không xa nhìn qua mà lắc đầu, Chu Trung Phong cũng bắt đầu bước đi theo cô, may mà người nhà họ Khương không giống như vậy.
Có người mẹ vợ cực phẩm như thế, làm sao có thể sống yên ổn được đây!
*
Nhà họ Khương là một trong những hộ gia đình chuyển đến đây sớm nhất, vị trí nhà bọn họ nằm ngay giữa đại đội Ma Bàn.
Đến khi Khương Thư Lan và Chu Trung Phong vừa mới quay về, lập tức đã được người ta ra đón, mẹ Khương nói: “Thật là, về nhà của mình rồi, còn mua nhiều đồ như vậy làm gì?”
Bọn họ sở dĩ biết nhanh như vậy là vì người của đại đội Ma Bàn đã đi bàn tán khắp nơi rồi.
Khương Thư Lan ôm lấy tay mẹ Khương, cười cười làm nũng: “Mẹ, con vì về nhà nên mới mua đó, nếu không chả nhẽ con lại mua cho người ngoài sao?”
Mẹ Khương nói không gì với cô, nhìn qua Chu Trung Phong ở bên cạnh, cánh tay xách đầy túi lớn túi nhỏ.
Mua nhiều như vậy, bà liền kêu mấy con trai trong nhà ra tiếp đón Chu Trung Phong.
Vừa ra đứng phía sau, bà liền lén nhéo cánh tay Khương Thư Lan, nhỏ giọng mắng cô: “Cô gái ngốc nhà con, con tiêu hết tiền rồi, tới hải đảo biết tiêu bằng gì chứ?”
Khương Thư Lan nghĩ gì đó, nói bên tai mẹ Khương: “Đây là tiền cứu mạng mà Trâu Dược Hoa trả cho con.”
Mẹ Khương giật mình mà trừng mắt.
Cứu Trâu Dược Hoa sao?
Vậy là không lừa bà thật sao?
Bỏ từng thứ đồ mà Chu Trung Phong xách về ra, đặt lên bàn nhà mình.
Mẹ Khương quả thực rất kinh ngạc, dường như chỉ còn có thể rống lên: “Khương Thư Lan, sao lại phung phí quá vậy! Con là lớn lên từ đâu vậy hả??” Cho dù là cứu người thì cũng không được.
Khương Thư Lan đưa mắt qua nhìn, cô không sợ một chút nào, thanh âm vẫn mang theo mấy phần làm nũng: “Mẹ, con không có phung phí mà. Đây đều là đồ nên mua, không thể bớt đi được đâu ạ!”
Đồ mà cô mua là dầu con sò, kem bảo vệ da, len sợi, diêm, bột phú cường, dép cao su, thịt ba chỉ.
Những thứ này thì có người nhà nào mà không cần chứ?
Dù theo đạo lý là như vậy, nhưng mẹ Khương tiết kiệm đến nửa đời người rồi, cho dù là bây giờ cũng chưa tiêu nhiều đến vậy.
Chỉ nhìn qua đồ thôi mà mắt bà suýt đã rớt ra ngoài rồi, bà hít sâu một hơi mới khiến bản thân mình không ngất xỉu đi.
“Len sợi, ai cần con mua len sợi chứ, trong nhà có ai cần dùng đến đâu? Mấy thứ đồ đắt như thế, còn mua nhiều như vậy nữa.”
Lại còn là loại len làm từ lông dê, vừa mềm mại vừa thoải mái, vậy nên có giá rất đắt!
“Còn có dép cao su, chân của cha con đâu phải không có gì để đi? Mua dép cao su tốt như vậy làm gì? Kem bảo vệ da cũng vậy, da cả nhà chúng ta đều khô như vỏ cây rồi, có ai cần dùng đến thứ đồ tốt như vậy.”
Làm cha mẹ chính là vậy đó, có thể cho con cái mọi thứ vô điều kiện, dù có tiêu nhiều tiền cũng không xót.
Nhưng đến lúc con cái mua đồ cho mình, dù chỉ mua một cây kim cũng lải nhải là rất đắt, không cần thứ đó.
Thật ra đâu phải là không cần hay không thích chứ, chỉ là tiếc tiền cho con mà thôi.
Khương Thư Lan đột nhiên tiến lên, ôm thắt lưng mẹ Khương, mềm mỏng nói: “Mẹ, ngày mai là con phải đi rồi, mẹ đừng cằn nhằn với con nữa có được không?”
“Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, con cũng chưa từng mua đồ cho cha mẹ, ngược lại cả nhà vẫn luôn mua đồ cho con, bây giờ trong tay con cũng có chút tiền rồi, mẹ để cho con mua có được không? Hơn nữa con mua cho mẹ, mua cho người trong nhà mà.”
Cô ôm ngực mình, mắt cong thành ánh trăng, nói: “Làm được như vậy khiến con vui lắm đó!”
Cực kỳ cực kỳ vui, Khương Thư Lan cô cuối cùng cũng có thể vì người trong nhà mà làm chút chuyện rồi.
Không còn giống như lúc trước nữa, vì không thể thi vào đại học được nên phải ở nhà một thời gian dài, toàn bộ đều là người nhà nuôi cô.
Lời này nói ra, nước mặt mẹ Khương cũng sắp rơi xuống rồi, bà không nói thêm gì nữa, nghĩ nghĩ rồi nói: “Người ta thường hay nói nghèo nhà giàu đường, con đi tới nơi xa như vậy, giữ trên người mình nhiều tiền là chuyện nên làm.”
Khương Thư Lan vâng một tiếng, cô ngẩng đầu nhìn Chu Trung Phong: “Tiền của nhà con vẫn ở đây đâu có nhúc nhích chút nào, hơn nữa cũng đâu phải ngày nào cũng mua, chỉ mua lúc này thôi mà, Chu Trung Phong cũng đồng ý rồi, có đúng như vậy không?”
Chu Trung Phong gật đầu, thanh âm kiên định nói: “Đúng vậy!” Sau đó tiếp lời an ủi mẹ Khương: “Mẹ, những thứ này chẳng tốn bao nhiều tiền đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận