Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 900:

Thiếu nữ nào chẳng mộng mơ, đối với một người xuất sắc như Chu Trung Phong thì sao có thể không động lòng chứ?
Lúc trước Từ Lệ Phương cũng là một người trong số đó. Hơn nữa cô ta còn khá to gan, tìm đến Chu Trung Phong tỏ tình nhưng kết quả là bị Chu Trung Phong từ chối.
Thế nhưng chuyện của một thế hệ thiếu nữ đã là quá khứ rồi.
Chuyện xưa bị nhắc lại lần nữa khiến cho Từ Lệ Phương vừa lúng túng lại bối rối: “Hứa Vệ Phương, anh bớt nói đi. Anh cũng nói tôi đã là mẹ của hai đứa bé thì tôi còn làm gì được? Chẳng lẽ tôi còn ăn được vợ của Chu Trung Phong hay sao?”
“Chỉ bằng cô mà còn dám ăn vợ của Chu Trung Phong à? Chắc hẳn cô đã quên mất kết cục của Thiệu Tân Quyên rồi.”
Hắn ta vừa nói câu này xong thì cả phòng trà lập tức yên lặng lại.
Thiệu Tân Quyên vất vả lắm mới dựa vào nguyên do là ông Thiệu bệnh nặng nguy kịch mới được đưa từ nông thôn về thủ đô.
Vừa thấy sắp không phải trở lại nông thôn nữa, nhưng kết quả là chỉ vì một câu nói của cô ta mà nhà họ Thiệu đã dứt khoát đưa Thiệu Tân Quyên về lại nông thôn lần thứ hai.
Không những thế, anh trai của Thiệu Tân Quyên là Thiệu Thành Quân còn mua toàn đồ tốt đến làm quà xin lỗi nhà họ Chu.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy. Đừng nói một ngày, chỉ trong vòng nửa ngày mà cả ngõ Mạo Nhi đã biết hết.
Nghĩ đến kết cục của Thiệu Tân Quyên, mọi người cũng khá sợ.
Nhà họ Chu này không ra tay thì thôi, vừa ra tay là đã lập tức cắt đứt đi con đường nửa đời sau của Thiệu Tân Quyên.
Thiệu Tân Quyên thấy mình cũng đã sắp đến tuổi kết hôn. Lúc trước cô ta bị nóng đầu nên mới báo danh xuống nông thôn, bây giờ cô ta lại tiếp tục chờ đợi ở dưới nông thôn thì đã sắp thành gái lỡ thì rồi.
Sau này làm gì còn việc hôn nhân tốt nào nữa?
Bành Văn Binh nhìn bầu không khí khá nghiêm trọng trong phòng, anh ta lập tức hòa giải: “Nhìn xem Hứa Vệ Phương, cái miệng của anh lại dọa mọi người rồi. Cho dù là nhà họ Chu hay là Trung Phong, hoặc là vợ cậu ta thì đều là người tài giỏi hiền hòa lương thiện. Họ đâu đáng sợ như anh nói?”
Hứa Vệ Phương bỏ hạt dưa xuống rồi vỗ tay một cái: “Đúng thế. Tôi không nói với mấy người nữa, tôi đi đón anh trai và chị dâu tôi.”
Tất cả mọi người: “…”
Người này đúng là không biết xấu hổ mà!
Nếu không phải vì muốn cho Chu Trung Phong cũng tham gia buổi tụ họp lần này thì đúng là không ai muốn mời hắn ta đến, chỉ vì cái miệng của hắn ta.
Nói xong, Hứa Vệ Phương mặc kệ biểu cảm của mọi người như thế nào, hắn ta lập tức đứng từ trên ghế lên rồi nháy mắt với Cao Thải Hà.
Cao Thải Hà lập tức hiểu ra rồi ngồi dịch sang bên cạnh một vị trí, để trống một chỗ ngồi.
Bên ngoài, Chu Trung Phong đang dẫn Khương Thư Lan lên tầng hai. Quán trà này đúng là có chút hương vị cổ xưa, bậc thang làm bằng gỗ, đi lên trên thì nghe kêu chan chát, cũng là một loại thú vui.
Bởi vì không có ai nên Chu Trung Phong kéo tay cô: “Bậc thang kiểu cũ, em đi từ từ thôi.”
Anh còn chưa nói dứt lời thì Hứa Vệ Phương từ phía trên đã vẫy tay rồi nhào một phát xuống: “Ôi chao, tôi nói cậu này, sao bây giờ mới tới thế? Cậu không biết là em trai ở trong này sắp bị người ta ức hiếp đến chết rồi sao?!”
Chu Trung Phong nghiêng người sang bên cạnh né đi, sau khi đứng vững lại, tránh được Hứa Vệ Phương nhào tới xong thì thái dương của anh nổi lên gân xanh. Anh nói: “Làm người đi Hứa Vệ Phương.”
Hai người đàn ông to lớn mà ôm ấp cái gì?
“Anh trai Chu, anh không thương người em trai này sao?”
Vừa dứt lời, hắn ta dựng thẳng ngón tay thành hình hoa lan, dáng vẻ trông rất uốn éo điệu đà.
Chu Trung Phong: “…”
Khương Thư Lan: “…”
Dường như cô đã biết vì sao đám người trẻ tuổi trong cái ngõ này tổ chức tụ họp cũng không bao giờ thấy mời Hứa Vệ Phương đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận