Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1252:

La Ngọc Thu do dự: "Không cần đâu."
“Tôi sẽ chỉ cần gọi cho bọn họ và nói với bọn họ rằng tôi đã kết hôn.”
Những thứ khác thì không cần, kẻo họ đến và làm hỏng tâm trạng của cô ấy.
Thấy La Ngọc Thu như vậy, sĩ quan hậu cần do dự muốn nói lại thôi: "Bác sĩ La, tôi không có cha mẹ, vì vậy tôi thật sự rất hâm mộ với những người có cha mẹ."
Ví dụ như Khương Thư Lan, cậu ấy đã nhìn thấy hình mẫu cha mẹ của mình ở trên cha mẹ của Khương Thư Lan.
La Ngọc Thu rũ mắt xuống: "Không phải tất cả cha mẹ đều xứng đáng được gọi là cha mẹ."
Cô ấy đã kết hôn và giữ cho mẹ cô ấy không chết, đây là điều duy nhất cô ấy có thể làm dưới thân phận là một người con, nếu có nhiều hơn, xin lỗi, cô ấy không thể làm được.
Thấy cô ấy kháng cự như vậy, sĩ quan hậu cần vội vàng đóng chủ đề: “Đi xem nhà đi, ngày mai tôi mua vé đi Dương Thành.”
La Ngọc Thu ừ một tiếng.
Sau khi hai người xem nhà xong, bọn họ tách ra, La Ngọc Thu trở lại làm việc trong phòng khám, và sĩ quan hậu cần lại tìm Chu Trung Phong để làm bài tập riêng.
“Lúc đó anh đã mua cái gì?”
Lần này cậu ấy đặc biệt lấy một cuốn sổ cứng, định ghi lại từng thứ một, lúc trước cậu ấy chỉ nghe đại khái mà thôi.
“Máy khâu, radio, xe đạp và đồng hồ.”
Chu Trung Phong hiếm khi thở dài.
“Sĩ quan hậu cần, anh không thể đi, anh không thể mua theo ý muốn của đối phương sao?”
Bị bắt như vậy cũng không thành vấn đề với cậu ấy.
"Không được, bác sĩ La thích chính là thích, thành ý của tôi chính là thành ý của tôi."
“Cô ấy lấy tôi vốn đã là chịu thiệt, tôi không thể để chuyện này cô ấy cũng bị thiệt.”
Đối phương không để ý, không sao, cậu ấy để ý là được rồi.
Nói ra lời này, Chu Trung Phong nhướng mày nhìn cậu ấy, có chút kinh ngạc nói: "Thì ra anh cũng là một người yêu vợ."
Sĩ quan hậu cần trợn trắng mắt: “Dĩ nhiên, thế nào? Chỉ cho phép anh, Chu Trung Phong yêu vợ thôi sao? Không cho phép tôi, Từ Mạch Thanh yêu vợ hả?"
"Sau này chúng ta hãy so sánh xem ai yêu vợ hơn."
“Cút đi!”
"Còn có quần áo, anh thấy cô ấy thích thì có thể mua." Dừng một chút, Chu Trung Phong nhớ tới thỏi son mà vợ Lộ Kiến Quốc đưa cho Thư Lan, anh mím môi nói: "Còn nữa, nếu anh đến cửa hàng bách hóa Dương Thành thì giúp tôi mua hai cây son, loại mới nhất."
Sĩ quan hậu cần: “Hả?”
“Anh sẽ không có người khác đúng không? Anh có ý định theo đuổi người phụ nữ khác đi?” Cậu ấy tận tình khuyên bảo: “Thư Lan là một người phụ nữ tốt, anh không thể cô phụ cô ấy.”
“Hơn nữa, nếu anh đối xử với Thư Lan không tốt, về sau tôi sẽ là người chồng yêu vợ nhất trên đảo.” Giọng điệu cuối cùng tràn ngập niềm tự hào khó tả.
Chu Trung Phong: "..." Có đôi khi, anh thấy rất kỳ quái, đầu óc sĩ quân hậu cần như vậy làm sao mà lớn lên được?
Tại sao có quá nhiều thứ kỳ lạ, lộn xộn như vậy?
“Son môi là cho Thư Lan, nếu anh không hiểu thì anh để vợ xem giúp.”
“Thì ra là như vậy!”
Giọng điệu sĩ quan hậu cần mang theo vài phần tiếc nuối, thiếu chút nữa, cậu ấy có thể đẩy Chu Trung Phong xuống, nhưng mà nghĩ như vậy có vẻ không ổn, không tốt cho Thư Lan.
Rốt cuộc, hai người bọn họ là cũng coi như là cộng sự.
Khi từ miệng Chu Trung Phong biết được rằng sĩ quan hậu cần và La Ngọc Thu đến Dương Thành để mua đồ cho gia đình, Khương Thư Lan vẫn đang rửa chân, cô lấy khăn lau chân cho mình: "Nhanh như vậy sao?"
Ngày hôm qua vừa mới gặp nhau mà hôm nay đã đi lấy chứng nhận xong rồi.
Chu Trung Phong quay sang, không ngại nóng, anh trực tiếp ôm cô, cằm đặt trên tóc cô: "Không nhanh lắm, chúng ta trước kia suýt chút nữa buổi sáng gặp mặt buổi chiều đã đi đăng kí hết hôn."
Hai vợ chồng sĩ quan hậu cần so với bọn họ vẫn còn kém một đoạn.
Khương Thư Lan vừa nghe thấy nó, cô ngay lập tức cảm thấy có gì đó khác thường.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lóe, "Cái gì? Anh còn định so sánh hay sao?"
Chu Trung Phong mím môi không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ, sao lại không so được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận