Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 262:

Có thể nói chiếc đồng hồ này đối với Tiêu Ái Kính mà nói chỉ quan trọng chẳng kém chồng chị ta, sao có thể cho người khác mượn được chứ?
“Tiểu Khương, cô đừng nói đùa, phó đoàn Chu nhà cô không phải cũng mua cho cô rồi sao? Cô còn để ý đến đồng hồ của tôi làm gì?” Tiêu Ái Kính muốn rút tay lại.
Khương Thư Lan cũng buông ra, cười nói: “Tôi cũng có thật.”
Sau đó cô nhìn về phía Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản.
“Nhưng hai đứa nhỏ kia lúc trước lấy đồng hồ của tôi để dùng, tôi chỉ có một chiếc đồng hồ, sao có thể cho bọn chúng mượn được? Nếu đồng chí Tiêu cho tôi mượn đồng hồ, hai đứa nhỏ chắc chắn sẽ rất cảm kích cô.”
Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản ở bên cạnh phản ứng cũng rất nhanh, lập tức gật đầu như gà mổ thóc, ôm đùi Tiêu Ái Kính mà nói: “Thím Tiêu, thím cho bọn cháu mượn chơi hai ngày được không, chắc chắn cháu sẽ không lấy đồng hồ để đi nghịch bùn đâu!”
Thiết Đản cũng nói theo: “Cháu cũng vậy, cháu chắc chắn sẽ không nhúng đồng hồ xuống nước đâu!”
“Cùng lắm cũng chỉ mở đồng hồ của thím ra xem bên trong có cấu tạo như thế nào thôi!”
Hai đứa nhỏ này đâu phải là đang nói chuyện đâu, rõ ràng là đang uy hiếp tâm trí người khác.
Tiêu Ái Kính bị hai đứa nhỏ ôm chặt đến mức không đẩy ra được, mặt đều tái lại rồi: “Khương Thư Lan, cô là đang cố ý muốn trở nên quá đáng sao?”
Khương Thư Lan tươi cười, hỏi lại: “Không phải do cô quá đáng trước sao?”
“Cô.... Nếu cô không muốn cho mượn thì cứ nói thẳng, cần gì phải lấy cớ như vậy chứ?”
“Đừng nói vậy, đồng chí Tiêu, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy nghe thấy là tôi nguyện ý cho cô mượn xe đạp rồi, chỉ có cô là không muốn cho tôi mượn đồng hồ thôi không phải sao?”
Cô hỏi lại, mấy người phụ nữ bên cạnh cũng gật đầu, Vương Thủy Hương lại nói thẳng: “Đúng vậy, Thư Lan đã nguyện ý cho cô mượn cả xe đạp mới rồi, muốn mượn cô một cái đồng hồ mà cô cũng không cho, đồng chí Tiêu, cô cũng hơi ti tiện rồi.”
Từ ti tiện này vốn là Tiêu Ái Kính định dùng để nói Khương Thư Lan, không ngờ cuối cùng lại có người nhắm đến mình.
Sắc mặt chị ta lúc này có chút khó coi: “Không phải tôi không muốn cho mượn, mà là cô ta muốn đưa đồng hồ cho mấy đứa nhỏ nghịch, cô thử nghe xem bọn họ vừa nói cái gì?”
Một đứa định nghịch bùn, một đứa định nhúng xuống nước.
Cứ vậy thì đồng hồ chị ta còn gì là đồng hồ nữa chứ?
Bảo bối của bản thân sao có thể nguyện ý để người khác làm hỏng được.
Khương Thư Lan đột nhiên hỏi tiếp: “Vậy đồng chí, cô mượn xe đạp của tôi về thì sẽ không đạp sao? Sẽ khiêng xe đạp ở trên người sao? Sẽ không khiến cho xe đạp dính đầy bùn đất sao?”
“Cô sẽ không làm như vậy sao?” Câu này khiến cho Tiêu Ái Kính á khẩu không trả lời được.
Mượn xe đạp về không phải là bởi vì để bớt việc, tiết kiệm thời gian, còn có thể không làm bẩn giày sao?
Bằng không, có ai mượn xe đạp về mà sẽ coi như tổ tông của mình chứ!
“Cô xem, cô mượn xe đạp của tôi về là để sử dụng, tôi mượn đồng hồ về đương nhiên cũng là để cho mấy đứa nhỏ dùng rồi!” Cô cố ý nhấn mạnh vào hai chữ bọn nhỏ.
“Đồng chí à, không biết là tôi nguyện ý cho cô mượn xe đạp của tôi, thì cô có nguyện ý cho tôi mượn xe đạp của cô không?”
Cái này.... Tiêu Ái Kính có nguyện ý hay không? Chị ta đương nhiên là không muốn rồi!
Ban đầu là vì đã làm thì trót làm đến cùng nên mới mở miệng mượn xe đạp lần hai.
Nhưng không ngờ bây giờ vẫn tiếp tục bị dồn vào thế khó.
Dù sao Khương Thư Lan đã đồng ý cho chị ta mượn xe đạp, chị ta lại không nguyện ý cho mượn đồng hồ. Chị ta thực sự rất muốn làm đến cùng mà đồng ý cho mượn, nhưng chị ta thực sự không có chút yên lòng nào với hai đứa nhỏ, nhỡ hai đứa nhỏ cầm đồng hồ của chị ta nghịch bùn, nhúng nước rồi mở ra thì sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận