Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1342:

Khiến Khương Thư Lan phải nhanh chân bế hai đứa nhỏ vào trong phòng.
Đến khi tân nương tử vào động phòng, tất cả đám nhỏ ở nhà họ Khương, đứa thì rót nước, đứa thì lấy lược, ai cũng đứng trước mặt tân nương đòi tặng bao lì xì.
Ngược lại, hai đứa trước đó kêu lớn nhất là Nháo Nháo và An An lại an tĩnh như gà.
Trốn sau chân Khương Thư Lan, lén lút nhìn tân nương tử.
Khương Thư Lan có chút buồn cười: "Không phải trước đó các con cứ nằng nặc đòi xem tân nương tử hay sao? Sao giờ lại không đi?"
An An nhấp môi không nói chuyện.
Nhưng còn Nháo Nháo, chuyển tầm mắt quan sát mọi người xung quanh, sau khi học được kha khá thì chui vào đám người.
Chấp tay hành lễ với tân nương: "Chị dâu, em chúc chị sớm sinh quý tử, thọ tỷ Nam Sơn."
Bé trông cực kỳ xinh đẹp, y như một tiểu đồng tử.
Lời này nói ra, khắp nơi đều im lặng.
Không biết ai bật cười trước, nhưng sau đó là một trận cười vang.
Sớm sinh quý tử còn xem như chúc phúc, nhưng thọ tỷ Nam Sơn thì là cái gì?
Khương Thư Lan hận không thể che mặt mình lại, muốn nói rằng đây không phải con cái nhà cô, quá mất mặt.
Còn An An đứng cạnh cô cũng kinh ngạc trừng to mắt, sao anh hai lại nói như vậy?
Thật là…. Không biết nói cái gì mới phải.
Nhưng thật ra Minh Hà đang ngồi trên giường đất mặc áo bông màu đỏ không nhịn được mà nhếch miệng cười: "Cảm ơn lời chúc phúc của em, chị xin tiếp nhận."
Sau đó, lấy từ bên trong áo bông ra một tờ bao lì xì rồi đưa cho bé.
Nháo Nháo cười vui vẻ: "Cảm ơn chị dâu."
Vừa ngoái đầu, cầm chắc bao lì xì, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi tới chỗ Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan muốn nói cô không quen biết đứa nhóc này.
Nhưng mà… Nháo Nháo cầm bao lì xì chạy tới đây như bay: "Mẹ ơi, mẹ ơi, bao lì xì cho mẹ."
Người còn chưa tới thì bao lì xì đã đưa qua.
Được rồi, Khương Thư Lan ngay giây trước còn sợ con trai làm mất mặt, giây sau đó đã bị cảm động.
Bế Nháo Nháo lên, thơm mạnh một cái: "Đúng là con trai của mẹ."
An An bên cạnh nhìn thấy, có chút ghen tị, cũng đi đến trước mặt tân nương nghiêm túc chúc phúc: "Chị dâu, em chúc chị với anh hôn nhân tốt đẹp, hạnh phúc an vui, sớm sinh quý tử, bách niên hảo hợp."
Một đứa nhỏ như cậu bé mà có thể nói ra được nhiều thành ngữ thế này, cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.
Ngay cả Minh Hà cũng sửng sốt theo, sau đó vui mừng nói: "Giỏi, giỏi, tặng em bao lì xì."
An An lấy được bao lì xì, rụt rè nói một tiếng cảm ơn với tân nương.
Lúc mày mới quay đầu đi tới cạnh Khương Thư Lan: "Mẹ ơi, bao lì xì tặng mẹ."
Không phải anh trai mới lì xì được cho mẹ mà cậu bé cũng có thể.
Thấy cảnh tượng này, mọi người đều cực kỳ hâm mộ.
Cũng không biết Khương Thư Lan nhà người ta dạy con cái ra sao mà lại tốt như vậy.
Trong lòng Khương Thư Lan cũng thoả đáng, ôm An An, cũng hôn bé một cái, không hề có ý nặng bên này nhẹ bên kia.
Điều này khiến An An ngượng ngùng đến đỏ mặt.
Đến khi cuộc hôn sự này xong xuôi, Khương Thư Lan không nhịn được thì thầm với Chu Trung Phong: "Anh thấy tính tình của Nháo Nháo giống ai?"
Tính tình của An An hơi lầm lì, nhưng lại rất tinh tế, rõ ràng giống như Chu Trung Phong.
Nhưng tính nết Nháo Nháo lại hệt như hoa khổng tước, nói năng ngọt xớt, thích cái đẹp và rất lớn gan, thật sự không giống bất kỳ ai trong hai vợ chồng họ.
Chu Trung Phong tự hỏi một buổi trời, anh lắc đầu, nói một câu cực kỳ tối nghĩa: "Có lẽ là gen đột biến?"
Khương Thư Lan nhìn thoáng qua Nháo Nháo, bé ngủ y như một thiên sứ vậy.
Cô không kiềm được, bật cười: "Thế thì gen đột biến hơi bị nhiều đấy."
Chu Trung Phong: "Miễn là con của chúng ta là được."
Người làm cha làm mẹ chưa bao giờ ghét bỏ con mình.
Khương Thư Lan ngẫm lại cũng phải, kéo chăn qua rồi rúc vào lòng Chu Trung Phong, ấn bàn tay không an phận của đối phương xuống.
Cô cất giọng nghiêm trang: "Chúng ta chỉ đơn thuần đắp cái chăn bông, đơn thuần nói chuyện phiếm là được rồi."
Chu Trung Phong: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận