Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 235:

Liên tiếp nháo loạn lên với chồng mình tới nửa tháng lận.
Miêu Hồng Vân gật đầu theo, vừa cẩn thận tìm hải sản trên bờ, vừa thấp giọng nói: “Lúc trước chị cũng phải khóc mấy trận rồi mới chấp nhận được việc ở lại đó.”
Khương Thư Lan cười lên, cũng không nói gì nữa hết.
Bọn họ không biết được, đối với người khác thì sống ở hải đảo rất xa xôi hiểm trở, giao thông bất tiện, nhưng đây mới là những điều khiến cô thích nhất.
Bởi vì điều này cho thấy cô mở mắt ra sẽ không cần phải lo lắng sợ hãi, không bao giờ... mở mắt ra đã phải đương đầu với âm hồn bất tán kia của Trịnh Hướng Đông.
Đối với Khương Thư Lan mà nói, nơi nào không có Trịnh Hướng Đông thì không khí nơi đó đều rất tốt đẹp.
Nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ của Khương Thư Lan, Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân ở bên cạnh cũng an tĩnh lại, học theo bộ dạng của Khương Thư Lan mà nhắm mắt lại.
Bên tai có thể nghe thấy tiếng gió biển đang thổi vù vù, nhẹ nhàng thổi qua mặt, còn có thể nghe được tiếng kêu của hải âu, sóng biển vuốt bờ cát, an tĩnh tự tại.
Im lặng mãi đến khi bị Tiểu Thiết Đản phá vỡ bầu không khí, cậu bé chạy đến, thở hồng hộc: “Cô, cháu nhặt được một con ốc rồi.”
Cậu bé không biết đây là ốc gì.
Con ốc này to khoảng chừng nắm tay người, mập mập vặn xoắn, tấm vỏ trên người có hình xoắn ốc, trên đỉnh có mũi nhọn màu lam, giống hệt như con mắt vậy.
Phía dưới lớp vỏ là một tảng thịt lớn màu trắng sáng, như thể một chiếc bánh có phần nhân thịt rất dày, hoặc giống như một chiếc váy lớn đang từ từ bò trên mặt đất.
Còn đang nhơn nhớt phun nước.
Thiết Đản vừa tới đã lập tức nhìn thấy được.
Vương Thủy Hương phản ứng được lại nhanh nhất, vội vàng cầm lấy, lúc này con ốc còn chưa phản ứng lại được.
Trực tiếp lấy năm ngón tay nhéo lấy, thịt ốc lập tức bị giữ chặt, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, đâu đâu cũng là nước bị bắn ra.
Tiểu Thiết Đản thấy nước phun ra như vậy không nhắm chặt mắt được, theo bản năng mà mở mắt ra.
Vương Thủy Hương cười khúc khích, xoa xoa đầu cậu bé: “Đây là ốc mắt mèo, nhặt được nhớ bóp hết sạch nước, nếu không ốc mắt mèo phản ứng lại được, đến hạt cát cũng sẽ hút hết lại vào bên trong, rất khó rửa sạch hết được.”
Chị ấy đưa ốc mắt mèo trả lại cho Tiểu Thiết Đản, sờ sờ khuôn mặt cậu bé: “May mắn lắm, vừa đi nhặt đã nhặt được loại ốc nhiều thịt này rồi, ăn toàn thấy là thịt thôi.”
Đây cũng chính là loại ốc mà bọn họ thích nhất mỗi lần đi biển nhặt hải sản.
Loại mà bọn họ không thích nhất chính là ốc lỗ cùng với mấy loại ốc nhỏ khác, không có tí thịt nào, nhặt lên rất phiền toái, nấu để ăn lại càng phiền toái hơn.
Tiểu Thiết Đản giống như được cổ vũ vậy, luyến tiếc đặt con ốc mắt mèo vừa nhặt được vào bên trong thùng, trực tiếp thăm dò bên trong.
Còn không quên nói một tiếng với Vương Thủy Hương: “Cảm ơn thím.”
Đứa nhỏ này lúc nào cũng rất lễ phép.
Vương Thủy Hương cảm thán: “Thư Lan, em dạy dỗ đứa nhỏ thế nào vậy? Sao còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy rồi?”
Mấy đứa nhỏ nhà bọn họ đều nghịch như quỷ vậy. Biết nói cám ơn được sao, chưa cho chị ấy một quyền là may lắm rồi.
Khương Thư Lan còn đang chuyên tâm nghe giảng, định lấy quyển vở ra ghi chép lại một chút.
So với Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân thì cô chỉ là người bên ngoài tới, đây dường như là lần đầu tiên cô đi bắt hải sản.
Nghe Vương Thủy Hương nói như vậy, cô liền thở dài: “Còn không phải là do những đứa trẻ không có mẹ thường trưởng thành rất sớm sao ạ?”
Tiểu Thiết Đản vì không có mẹ, cũng không có một người cha lành lặn.
Vì thế nên mới trưởng thành quá sớm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận