Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 116:

Cô ta lập tức lui lại về phía sau mấy bước, lui ra đến cửa, ngữ khí sắc nhọn mà nói: “Thứ nhất, tôi không trộm tiền, thứ hai, mẹ anh đã đánh oan tôi, thứ ba, anh không quan tâm tôi bị đánh, bị chịu oan ức, còn kêu tôi đi dỗ con cho anh, Trâu Dược Hoa anh rốt cuộc có còn coi tôi là người vợ vừa mới gả về cho anh hay không hả??”
“Tôi là vợ của anh, không phải người ở của nhà họ Trâu!”
Thốt ra lời này, đến cả Trâu Dược Hoa cũng nổi giận rồi: “Không phải là cô chỉ bị mẹ tát một cái thôi sao? Có mẹ chồng nào mà không phải dạy dỗ con dâu mới gả về chứ?”
Hơn nữa đời trước, mẹ anh ta không hề chấp nhận Khương Thư Lan, còn đem bát nước nóng hất vào người Khương Thư Lan, cô ấy cũng đâu có oán hận gì.
Lại còn đi nấu cơm lại, mãi đến khi mẹ anh ta vừa lòng mới thôi.
Điều này một học sinh trung học như Khương Thư Lan còn làm được, sao Giang Mẫn Vân có thể không làm được chứ.
Lời này vừa dứt, nước mắt Giang Mẫn Vân lập tức chảy xuống.
Cô ta từ trước đến giờ chưa từng phải chịu oan ức như vậy, dù là cô ta nằm mơ nên mới muốn gả đến đây, người đàn ông bán mặt cho đất bán lưng cho trời kia vẫn rất thành thật.
Người đàn ông đó cũng chưa từng để cô ta phải chịu ủy khuất ở nhà chồng bao giờ.
Nhưng mà cô ta vừa mới gả vào nhà họ Trâu này đã bị ủy khuất như vậy, sau khi chịu oan ức còn bắt cô ta phải rộng lượng.
Nước mắt Giang Mẫn Vân chảy ròng ròng, cô ta vừa khóc vừa lui về phía sau: “Tôi không lấy anh, tôi không lấy anh nữa, ai thích thì tự đi mà gả vào đi!”
Nói xong, Giang Mẫn Vân lập tức bỏ chạy ra ngoài.
Cho đến cùng thì cô ta vẫn là sinh viên của đại học Yến Kinh kia mà.
Tuy vì tình huống đặc thù nên vẫn chưa tốt nghiệp đại học được, cả nhà lại tạm thời chuyển đến phía đông tỉnh này để sinh sống.
Nhưng đến tận xương tủy thì cô ta vẫn có chút kiêu ngạo của sinh viên đại học thủ đô.
Nếu không phải vì tương lai vinh hoa phú quý của Trâu Dược Hoa, có ai mà chịu gả cho người đàn ông đã một đời vợ như vậy, không những làm mẹ kế, còn phải chịu cảnh bị mẹ chồng làm khó dễ nữa!
Giang Mẫn Vân vừa chạy đi, nhà họ Trâu lập tức trở nên im lặng.
Bà lão Trâu lúc này mới nói: “Con xem xem, vợ con thực sự là đứa không dạy nổi nữa rồi, có vợ nhà ai mà dám lớn tiếng với chồng vậy không, Dược Hoa, mẹ nói cho con biết, con đừng có cưới người vợ như thế này về.”
Bà ta đã từng chịu khổ khi có người con dâu trong nhà có gia thế rồi.
Rước được đứa con dâu là tiểu thư nhà khá giả về, tác phong trong đời sống bình thường thực sự rất lãng phí, không dễ sống chung chút nào, còn không ngừng phàn nàn.
Còn người này chưa kịp vào cửa, đã làm kẻ cắp, lén trộm tiền trong nhà rồi!
Thấy Giang Mẫn Vân chạy đi, Trâu Dược Hoa cũng rất ngạc nhiên, anh ta không ngờ được rằng Giang Mẫn Vân sẽ chạy đi như vậy.
Bởi vì dựa vào trí nhớ của anh ta thì Giang Mẫn Vân vẫn luôn khăng khăng một mực muốn gả cho anh ta kia mà, nếu không sao lại chịu đính hôn với anh ta thay cho Khương Thư Lan được.
Kỳ thật, ở giai đoạn trước mắt thì Trâu Dược Hoa vừa lòng với Giang Mẫn Vân nhất.
Là người thủ đô, sinh viên của đại học Yến Kinh, cô ta ở cùng chỗ với anh ta, sau này không những có thể trợ giúp cho anh ta, hai người còn có thể học hành cùng nhau, tán gẫu về văn hóa trung ngoại, bình phẩm về chính sách quy hoạch chính trị.
Đây mới chính là người đồng hành trong cách mạng trước mắt của anh ta.
Không hề giống với Khương Thư Lan, cả đời quẩn quanh bếp núc chăm sóc con cái mẹ già, nửa ngày cũng không nói với anh ta được câu nào.
Vậy nên đối với thái độ khóc lóc kể lể kêu la này của bà lão Trâu, Trâu Dược Hoa không hài lòng chút nào, anh ta nhíu mày: “Mẹ à, tiền là do con lấy, không có liên quan gì đến Giang Mẫn Vân hết!”
Lời này vừa dứt, bà lão Trâu như gà mái bị bịt miệng vậy, lập tức không nói được câu nào nữa.
“Mẹ, con trai mẹ là người đã một đời vợ, còn mang theo hai đứa con cùng một mẹ già góa phụ, mẹ nói xem với điều kiện của con như vậy, muốn kết hôn với cô gái còn son có dễ hay không?”
Lời này khiến bà lão Trâu không được vui: “Nhưng con là phó xưởng trưởng cơ mà?”
Trong lòng bà ta thì con trai bà ta là ưu tú nhất, không người phụ nữ nào có thể xứng với con trai bà ta.
Một đời vợ thì sao chứ?
Dù có một đời vợ thì vẫn có thể tìm gái tơ để lấy được.
Không nói rõ được với bà lão Trâu, Trâu Dược Hoa đau đầu nhíu mày, thay đổi cách nói: “Mẹ nghĩ xem, có một người con dâu là sinh viên đại học Yến Kinh của thủ đô thì mẹ có tự hào hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận