Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 806:

Cho nên lúc Khương Thư Lan hỏi anh đang làm gì, Chu Trung Phong chỉ có thể giấu giếm nói: “Anh dỗ con.”
Khương Thư Lan nhìn cả người ướt nhẹp của anh, cô cố gắng nhịn cười: “Anh dỗ con, dỗ đến một thân nước tiểu luôn hả?”
Nói cũng kỳ quái, một nhà bốn người bọn họ đều từng bế mấy bé, nhưng chỉ có Chu Trung Phong bị tiểu nhiều nhất.
Chuyện này đúng là làm cho anh phải nổi giận.
Chỉ cần anh bế mấy bé, mười lần thì có chín lần bị nước tiểu làm ướt.
Chu Trung Phong hơi bất đắc dĩ.
Khương Thư Lan không trêu ghẹo anh nữa, cô bế An An.
Nửa tháng qua, An An đã đẹp hơn nhiều, bé không còn nhăn nhúm như con khỉ giống lúc trước nữa.
Bây giờ ngũ quan đã dần rõ ràng, trông rất đẹp.
Khương Thư Lan thừa dịp Chu Trung Phong đi rửa mặt thay quần áo, cô nhắc đến chuyện chính: “Tiệc đầy tháng của con, anh tính sao?”
Bà lão Na và Miêu Hồng Vân ở cách vách, bọn họ vẫn luôn hỏi cô.
Hai người đó rõ ràng rất nóng lòng muốn tham gia.
Chu Trung Phong suy nghĩ một hồi: “Anh dự định thế này, chúng ta tổ chức ở hải đảo là được rồi, thừa dịp ngày đó trăng tròn, cả nhà chúng ta dẫn bọn nhỏ đi chụp mấy bức ảnh gia đình, sau đó gửi cho ông bà, cha mẹ bên kia, với lại gửi cho mấy anh trai chị dâu của em mỗi người một bộ nữa.”
Tây Bắc và Đông Bắc, tạm thời bọn họ không thể trở về.
Dù cho ông và bà đang vô cùng nhớ thương ở bên kia thủ đô, bọn họ cũng không thể nào về ăn tết, phải đợi tới tết Nguyên Tiêu mới đi.
Nhắc đến chuyện chụp ảnh, Khương Thư Lan cực kỳ đồng ý, cô cũng cảm thấy chụp hình rất tốt.
Nhưng mà trên hải đảo này không có tiệm chụp ảnh.
“Chúng ta đến Dương Thành chụp ảnh hả?”
Chu Trung Phong gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đến Dương Thành, bên đó thời tiết ấm áp, khí hậu không khác bên hải đảo này lắm, vừa lúc cho bọn nhỏ nhìn cuộc sống bên ngoài, cha mẹ tới hải đảo lâu vậy rồi, mỗi ngày đều bận rộn, lần này xem như dẫn bọn họ ra ngoài giải sầu đi.”
Sau khoảng thời gian trăng tròn đó xong, không bao lâu nữa sẽ tới tết.
Mà lễ hội, chùa và chợ ở Dương Thành cũng nhiều.
Bọn họ dẫn bọn nhỏ và cha mẹ Thư Lan đi xem náo nhiệt.
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ, quả thật lâu rồi cô không ra khỏi cửa, chính xác hơn là từ lúc mang thai, đến lúc hai đứa bé được sinh ra, dường như cô không ra khỏi đảo.
Về phía cha mẹ, từ lúc bọn họ tới đây vẫn luôn bận rộn chăm sóc cô, hình như chưa từng dừng lại.
Lần chụp ảnh gia đình này quả thực là một cơ hội tốt.
Đảo mắt liền đến tiệc đầy tháng của hai đứa nhỏ, trong nhà nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
Điều đầu tiên là Khương Thư Lan được giải phóng, cô hết ở cữ nên tắm rửa vô cùng sảng khoái với nước ngải cứu mà mẹ Khương nấu, cô cảm thấy cả người như được giải phóng.
Bản thân hoàn toàn sạch sẽ.
Trong lúc ở cữ suốt một tháng, cô chỉ có lau mồ hôi, nhưng cũng chưa từng sảng khoái như vậy.
Cho nên lúc mẹ Khương giúp cô thay nước.
Khương Thư Lan không khỏi thở dài: “Mẹ, sớm biết thoải mái như vậy, con đã tắm từ lâu rồi.”
Cô cố gắng chịu đựng một tháng.
Mẹ Khương trừng mắt với cô: “Lúc ở cữ, có ai mà tắm rửa bao giờ đâu? Mẹ thấy con không cần cái thân thể này nữa rồi, may mà mẹ là mẹ ruột của con, chứ nếu là mẹ chồng, chắc bị con làm cho tức chết quá.”
Thư Lan tự mình hiểu, tính tình cô bướng bỉnh, lúc cô ở cữ bà không cho lau mình, nhưng cô một hai đòi lau.
Cô như vậy, bà không còn cách nào nên cũng đồng ý.
Bà đã nhượng bộ như thế rồi, giờ cô còn được voi đòi tiên, muốn tắm rửa trong lúc ở cữ.
Khương Thư Lan lè lưỡi: “Được rồi mẹ, con cũng chỉ dám ngang bướng trước mặt mẹ thôi.”
Lời này, mẹ Khương thích nghe xong,
bà cảm thấy con gái như thế rất thân thiết với bà.
“Con tắm rửa trước đi, mẹ đến phòng bếp nấu thêm một thùng ngải cứu nữa, bọn nhỏ thì con đừng lo, có cha con trông chừng rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận