Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 514:

Trong lòng ông ta đã vứt bỏ, rừng cao su đời đời để lại.
Bởi vì một ngụm thịt kho, rừng cao su này có khả năng, ông ta không giữ nổi nữa.
Ông ta càng không có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông ở dưới đất, nhưng nhìn từng gương mặt mong chờ, từng ánh mắt khát vọng của đám trẻ con này, ông lão nhỏ thật sự không cự tuyệt được.
Sau khi có lời này, bọn nhỏ giống như bị điên, bọn chúng ngả nghiêng chạy tới phía Chu Trung Phong và Tiểu Lưu, rồi chỉ vào cái thùng kia: “Ăn, ăn thịt.”
Lời nói cũng không rõ ràng, Chu Trung Phong nhìn mà trong lòng hụt hẫng, nhưng không thể không nói, biện pháp này của Thư Lan thật sự rất hữu dụng.
Anh bất giác nhìn về phía Khương Thư Lan, anh nhìn thấy Khương Thư Lan nhẹ gật đầu với anh, sau đó cô chạy đến bên cạnh một đứa bé, nhặt những đôi giày bị rơi của bọn nhỏ khi chạy đi, rồi để cho bọn nhỏ mang vào.
Nhưng mà lúc mang vào, cô mới ý thức được, không phải đứa bé nào cũng có giày, thậm chí có một số đứa bé chỉ mang một chiếc, có đứa thì một chiếc cũng không có mà mang.
Dù cho ở Đông Bắc bọn họ thì cũng không có tình huống như vậy.
Ngoại trừ những đứa bé cô nhi không có cha mẹ thì mới xảy ra chuyện như thế.
Khương Thư Lan lập tức không nói nên lời, cô đứng lên, nói với nhóm người Chu Trung Phong: “Cho cơm trước rồi cho thịt, tốt nhất là thanh bổ lạnh trước, em sợ bọn nhỏ đói lâu như vậy rồi sẽ không ăn hết nhiều đồ ăn mặn được, lúc đó rất dễ bị tiêu chảy, lại còn sinh bệnh nữa.”
Nếu có gì đó lót dạ, tất nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nghe vậy, đám người già, phụ nữ và trẻ em cũng ngẩng đầu, bọn họ nhìn về phía Khương Thư Lan.
Nhất là ông lão nhỏ, cái mặt căng chặt trước đó của ông ta, rốt cuộc cũng dịu đi vài phần.
Thật ra cô nhóc này không xấu như ông ta nghĩ.
Chu Trung Phong và Tiểu Lưu trao đổi ánh mắt với nhau, bọn họ nhanh chóng lấy chén, chẳng qua không được nhiều lắm, tổng cộng có hai mươi cái.
Đây đều là ưu tiên cho nhóm người kia, ngay cả chiến sĩ của bọn họ cũng phải dùng lá chuối.
Sau khi bọn họ lấy chén ra, các chiến sĩ cũng không có phản ứng gì, trái lại bọn họ đều cảm thấy đây là lẽ thường tình.
Chiếu cố người dân, nhường người dân, hầu như đã là thói quen của bọn họ.
“Được rồi, mấy đứa xếp hàng đi, đứng ngay ngắn, mấy đứa uống thanh bổ lạnh trước, uống xong thì mang chén đến nhận cơm và thịt, mấy đứa nghe thấy hết rồi phải không?”
Khương Thư Lan giống như một giáo viên nhỏ, cô chỉ huy một đám trẻ con đã loạn như tổ ong, có lẽ là do giọng cô quá dịu dàng, cũng có lẽ là do cô lớn lên quá xinh đẹp.
Nói như thế nào nhỉ?
Giống như trong một đám người dơ dơ bẩn bẩn, lại trộn lẫn một chú thiên nga cao gầy, đơn độc, cả người trắng đến phát sáng, xinh đẹp kinh người.
Giọng nói cũng dễ nghe như thế.
Những đứa bé trước đó còn ẫm ĩ, lập tức trở nên yên tĩnh: “Được, chị gái xinh đẹp.”
Không biết là đứa bé nào gọi một câu như vậy.
Những đứa bé khác cũng gọi theo.
Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo thấy vậy, bọn nhóc có hơi ghen tị nên nói thầm: “Đây là người cô xinh đẹp của tớ.”
Không phải chị gái xinh đẹp của bọn họ đâu.
Một màn này làm cho những người bên cạnh ngây người, những chiến sĩ nhỏ trước đó chỉ lo ăn cơm, bọn họ cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn Khương Thư Lan.
Trong lòng bọn họ chỉ có một ý nghĩ, chị dâu thật dịu dàng, lại còn thông minh nữa.
Nhóm người già, phụ nữ và trẻ em khó khăn như vậy, mới đó đã bị cô thu phục hết.
Không chỉ một người có suy nghĩ này, mà có không ít người bất giác đặt ánh mắt lên người Chu Trung Phong.
Phó đoàn thật may mắn khi cưới được một người vợ tốt như vậy.
Chu Trung Phong cũng không phải không nhìn thấy, anh ho nhẹ một tiếng, ánh mắt anh chuẩn xác dừng trên mặt Khương Thư Lan đang ở trong đám người, giống như có một dòng điện vậy....
Bốn mắt nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận