Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1048:

“Cha, con biết cha khó có thể tiếp thu.”
“Nhưng mà, quân công và thăng chức, lúc nào cũng có thể kiếm, con cũng có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng mà...” Lôi Bán Đảo ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người cha tóc đã bạc nửa mái đầu: “Nhưng mà con của con thì chỉ có một.”
Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, đời này của anh ta cũng chỉ có một đứa con trai là Vân Bảo.
Con trai đã xa cách với bọn họ rồi, nếu anh ta không thay đổi như lời đã nói, về sau, chỉ có một kết quả, đó chính là hoàn toàn mất đi con trai.
Sư trưởng Lôi cũng không nói, ông ấy lần mò túi áo, cuối cùng lấy ra một gói thuốc lá, châm lửa hút một hơi, mạnh mẽ phun ra một ngụm khói: “Không hối hận sao?”
Lôi Bán Đảo lắc đầu: “Không hối hận.”
“Cha, trước kia con cảm thấy sự nghiệp rất quan trọng, con phải bảo vệ quốc gia, con phải bảo vệ dân chúng, con muốn thăng tiến!”
Nhưng sau khi đã trải qua những việc này, anh ta phát hiện, anh ta bảo vệ được dân chúng, lại không bảo vệ được con trai của mình.
Để con trai của mình một lần lại một lần rơi vào trong nguy hiểm.
Nếu đã như vậy, tại sao anh ta lại phải đi tới cuối con đường tăm tối?
Sau này quãng đời còn lại, anh ta vẫn sẽ bảo vệ quốc gia, cũng sẽ bảo vệ dân chúng, chỉ là, anh ta sẽ lo lắng cho con trai của chính mình nhiều hơn một chút.
Anh ta sẽ không giống như trước đây, suy tính nhiều như vậy, vĩ đại như vậy.
Anh ta chỉ nghĩ muốn bảo vệ đứa trẻ nho nhỏ có quan hệ huyết thống với anh ta.
Sư trưởng Lôi hiểu rõ ý của anh ta, ông ấy yên lặng hút thuốc, mãi đến khi đã hút hết điếu thuốc, ông ấy mới đứng lên nói: “Chỉ cần con không hối hận là được.”
“Không hối hận.”
Hai câu hỏi, hai câu trả lời.
Đáp án giống nhau, nhưng câu trả lời trước sau lại cùng một đáp án, chắc như đinh đóng cột.
“Nộp báo cáo chuyển đội rồi sao?”
Lôi Bán Đảo lấy từ trong ngăn kéo của phòng sách ra một phần báo cáo, đưa cho ông ấy: “Còn xin lãnh đạo thông qua.”
Sư trưởng Lôi nhận lấy, nhìn qua một chút, sau đó trầm giọng nói: “Thằng nhóc thối, con đã sớm có sự chuẩn bị rồi?”
Bên kia binh sĩ đã thông qua, chỉ cần bên này ông ấy xét duyệt thông qua là được.
Lôi Bán Đảo giật giật khoé miệng, cũng không lừa gạt, nói thật: “Trước kia khi đứa trẻ thất lạc một lần, con đã suy nghĩ đến chuyện này rồi, nhưng mãi vẫn không thể đưa ra quyết định."
“Lần này, sau những gì Mỹ Cầm đã làm đối với đứa trẻ, khiến cho con phải quyết tâm đưa ra quyết định.”
Anh ta muốn trở về.
Cho dù là từ bỏ tất cả những gì đã có, anh ta cũng muốn trở về.
Con trai đã không có mẹ, không thể để cho cậu bé cũng mất cha.
Nghe được lời này, sư trưởng Lôi trầm mặc: “Là cha có lỗi với các con.”
Nếu ông ấy chăm sóc tốt cho cháu trai, bất luận là Lôi Vân Bảo, hay là Mỹ Cầm, hoặc là Bán Đảo, cũng sẽ không dẫn đến tình trạng hôm nay.
Một gia đình đang tốt đẹp, hiện tại đã hoàn toàn tan vỡ.
Lôi Bán Đảo lắc đầu: “Cha, con không trách cha.”
Anh ta nhìn cây dừa thẳng tắp bên ngoài cửa sổ: “Là do chúng con làm cha mẹ lại không có trách nhiệm, mang việc nuôi nấng đứa trẻ giao cho cha.”
“Đứa trẻ vốn dĩ phải do con và Mỹ Cầm chịu trách nhiệm, cha giúp con là vì tình cảm, không giúp cũng là trách nhiệm của chúng con, không thể đổ lỗi cho cha, chỉ có thể là do con và Mỹ Cầm thiếu trách nhiệm.”
Nhưng nếu không phải do bọn họ quá tập trung vào sự nghiệp.
Mỹ Cầm sẽ không bởi vì lạc mất con mà phát điên, anh ta cũng sẽ không xa cách với con.
Nói cho cùng, lúc đầu là do bọn họ gieo một quả, sau đó không tỉ mỉ chăm sóc, ngược lại lại ném ở một bên, để cho đối phương tự do sinh trưởng.
Như vậy, dù là mọc ra trái đắng, bọn họ cũng không oán trách người khác được.
Chỉ có thể oán hận chính bọn họ.
Không đầy đủ, không nỗ lực, không đầu tư, cho nên mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay.
Sư trưởng Lôi nghe vậy, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Trưởng thành hơn không ít.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận