Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1029:

“Trần Mỹ Cầm, nhìn tôi đi.”
Trần Mỹ Cầm sững người, theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía Khương Thư Lan.
Thấy cô ta nhìn sang, Khương Thư Lan dùng giọng nói vô cùng nghiêm túc, nói với cô ta: “Trần Mỹ Cầm, con của cô không bị lừa bán, hiện giờ cậu bé đang yên ổn an toàn ở trên đảo, sống ở nhà họ Lôi.”
Nói xong lời này, Trần Mỹ Cầm ngây người, cô ta phản xạ có điều kiện mà lùi lại phía sau: “Cô lừa tôi, cô giống đám người buôn người kia, đều là kẻ lừa đảo.”
“Tôi đi tìm, tôi đi tìm Lôi Lôi gần hai mươi năm, tôi cũng chưa tìm được…”
Khương Thư Lan biết, bệnh điên của cô ta lại tái phát, cô không khỏi chất vấn: “Cô đi tìm ở đâu, cô đi đâu tìm Lôi Lôi ba mươi năm?”
Trần Mỹ Cầm hoàn toàn ngây dại ra, cô ta cắn đầu ngón tay: “Tôi, tôi ở trong giấc mơ đi tìm hai mươi năm.”
Cô ta không phân biệt rõ ràng được cảnh trong mơ hay là hiện thực.
Cô ta chỉ biết, cô ta không tìm được con mình nên vô cùng đau khổ, ba phen bốn bận muốn tìm tới cái chết, nhưng cô ta lại sợ cô ta chết rồi, Lôi Lôi của cô ta lại ở nơi khác bị ức hiếp.
Lôi Lôi của cô ta còn ở nơi tối tăm không biết ngày đêm, mong chờ cô ta tới cứu.
Cho nên cô ta không chết.
Cô ta không thể chết được, cô ta muốn tất cả những kẻ xấu ức hiếp Lôi Lôi xuống địa ngục hết, xuống mười tám tầng địa ngục.
“Lôi Lôi bị mất tích năm nào?” Khương Thư Lan hỏi lại.
“Ba tuổi.” Cô ta vẫn luôn nhớ rõ, cô ta cả đời đều nhớ rõ.
Lôi Lôi của cô ta là bị lừa bán năm ba tuổi.
Khương Thư Lan nói: “Nhưng mà Lôi Lôi đã bốn tuổi, ngay chiều nay, còn bị cô treo ở trên xà ngang ngược đãi.”
“Nếu cậu bé bị mất tích, vậy người bị cô ngược đãi lại là ai?”
Là ai?
Trần Mỹ Cầm có chút mờ mịt.
Khương Thư Lan tung ra liều thuốc tác dụng mạnh cuối cùng: “Lôi Lôi nói cậu bé bị cô treo ở trên xà ngang ngược đãi, nhưng mà cậu bé không trách cô.”
Trong nháy mắt kia, Trần Mỹ Cầm vốn đang không tỉnh táo, đột nhiên thê lương kêu lên một tiếng: “Lôi Lôi, Lôi Lôi của mẹ.”
“Là mẹ không tốt, đều là mẹ không tốt.”
Khương Thư Lan nghe thấy lời này của cô ta, cuối cùng là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô ta vẫn còn phân rõ được hiện thực là tốt rồi.
Khương Thư Lan nói: “Trần Mỹ Cầm, Lôi Lôi của cô không bị lừa bán. Nếu khi nào cô không nghĩ ra, cô hãy nhớ tới ngày hôm nay, cô ngược đãi Lôi Lôi bốn tuổi, nhưng Lôi Lôi lại nói cậu bé không trách cô.”
Lời này sẽ khiến một người mẹ thật lòng yêu thương con trai mình đau lòng.
Nhưng mà Khương Thư Lan lại biết đây là cách tốt nhất giúp Trần Mỹ Cầm tỉnh táo lại.
Cũng là biện pháp tốt nhất giúp cô ta không lại phát bệnh.
Nguyên nhân căn bản khiến cô ta phát bệnh là bởi vì biết được ký ức hỗn loạn đời trước, đã trải qua chuyện Lôi Vân Bảo bị lừa bán, hơn nữa cả đời cũng không tìm được con trai mà vô cùng đau khổ.
Mà điều Khương Thư Lan phải làm là giúp cô ta thấy rõ hiện thực.
Hiện thực chính là Lôi Vân Bảo không bị lừa bán, cậu bé vẫn ngoan ngoãn ở trên hải đảo, ở trong nhà họ Lôi.
Trần Mỹ Cầm nghe được lời này, ngây người trong nháy mắt.
“Lôi Lôi không bị mất tích, Lôi Lôi không bị lừa bán.”
Liên tiếp cường điệu ba lần, lại bắt đầu đau đầu, cô ta biết mình lại bắt đầu chuẩn bị phát bệnh, lâm vào trong hồi ức đau khổ Lôi Lôi bị bắt cóc kia.
Trần Mỹ Cầm lẩm bẩm: “Không thể.”
Không thể quên mất, không thể quên mất Lôi Lôi đang an toàn tốt đẹp, cũng không thể quên mất cô ta đã nhận lầm người mà ngược đãi Lôi Lôi.
Trần Mỹ Cầm không ngừng nhắc nhở bản thân nhớ kỹ, nhưng mà không có tác dụng, căn bản là vô dụng.
Hồi ức đau khổ phảng phất muốn xé cả người cô ta ra làm hai nửa.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn quét xung quanh căn nhà một vòng, cuối cùng thấy được một cái dao gọt hoa quả.
Cầm lấy dao gọt hoa quả chói lọi mà sắc bén, đặt tay ở trên bàn, sau đó giơ tay chém xuống, một cái ngón út rơi xuống dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận