Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 114:

Bà ta nghèo nửa đời người rồi, con trai bà ta mới có chút tiền đồ, số tiền trong tay bà ta được bà ta giữ chắc như đinh đóng cột.
Mỗi ngày đều mở ra kiểm tra, như vậy trong lòng mới an tâm được.
Chỉ có điều là bây giờ không thấy tiền đâu nữa rồi, nghĩ đến đây, lòng bà lão Trâu rớm máu: “Vừa nãy tôi mới mở ra xem thì đã không còn nữa rồi.”
“Bị trộm mất từ sáng sao? Nhưng mà sáng nay chúng tôi chưa từng thấy có người lạ nào tiến vào!” Có một người hàng xóm tóc ngắn mở miệng hỏi: “Hay là do trẻ con trong nhà cầm?”
“Không thể nào đâu, Dương Dương nhà chúng tôi là đứa trẻ rất ngoan, nó chưa bao giờ trộm tiền hết.” Bà lão Trâu phản bác mà nói.
“Vậy nếu không phải người lạ, không phải trẻ con, vậy thì tại sao tiền lại không cánh mà bay như vậy được?”
“Thật ra cũng chẳng có người lạ nào tiến vào khu nhà ở của chúng ta đâu.” Người nọ bĩu môi, nhìn về phía nhà họ Trâu: “Sáng nay nhà họ Trâu không phải có người mới đến sao?”
Khi ấy bọn họ còn ra cửa tiếp đón, muốn xem xem vợ hai của Trâu Dược Hoa là người như thế nào.
Câu này vừa nói ra, bầu không khí trong nháy mắt lập tức trở nên im ắng.
Bà lão Trâu ngay lập tức phản ứng lại mạnh mẽ, bà ta vỗ đất: “Tôi biết ngay mà, cô ta cứ luôn lấm la lấm lét liếc mắt nhìn về chuỗi hạt ngọc, nhìn cũng không giống người tốt lành gì, hèn gì....”
Cô ta vừa đến, nhà bọn họ đã mất tiền rồi.
Đây không phải là do Giang Mẫn Vân trộm thì còn do ai trộm mất nữa?
Nghĩ đến đây, sắc mặt bà lão Trâu lập tức trầm xuống, ánh mắt hung ác nói: “Báo cảnh sát, tôi phải báo cảnh sát, loại con dâu gian xảo này, bà lão Trâu này phải dạy cho một bài học!”
“Cái gì mà dạy cho một bài học chứ!”
Trâu Dược Hoa bế Trâu Mỹ đi từ hành lang vào, anh ta vừa về hàng xóm đã đứng tránh né hết ra, bắt đầu xì xào bàn tán.
“Phó xưởng trưởng Trâu, anh còn chưa biết sao, nhà anh có kẻ trộm đó, lấy hết đồ đi rồi, bà lão đang muốn báo cảnh sát!”
Trong lòng Trâu Dược Hoa lập tức chột dạ, đặt Trâu Mỹ đang bế trong lòng xuống hỏi: “Mất cái gì rồi?”
Trong lòng anh ta liền có một suy đoán chẳng hay ho gì.
“Tiền đó, nguồn sống của bà lão bị mất hết rồi.” Hàng xóm trả lời anh ta: “Bà lão, bà làm mất bao nhiêu tiền rồi?”
Bà lão nhìn con trai, lập tức trở nên như thể không còn đau xót gì nữa, đứng dậy hướng về phía Trâu Dược Hoa đánh tới tấp, khóc đến long trời nở đất.
“Con trai à, mày đuổi ngay kẻ trộm kia đi cho mẹ, hơn ba trăm đồng nhà chúng ta, hơn ba trăm đồng đều bị kẻ trộm kia trộm hết đi rồi!”
Đối với người một xu tiền cũng tiếc như bà lão Trâu, đây rõ ràng chính là sinh mệnh của bà ta luôn rồi.
Lời vừa dứt, sắc mặt của Trâu Dược Hoa lập tức thay đổi, số tiền đó chính là anh ta lấy, nhưng lúc anh ta lấy lại không nói với bà lão.
Bởi vì nếu nói, dựa vào tính cách của bà lão thì chắc chắn sẽ không chịu đồng ý.
Nhưng Trâu Dược Hoa lúc này lại không thể nói được, nếu nói ra thì nhiều người ở đây nghe được, vậy thì người đường đường là phó xưởng trưởng như anh ta sẽ bị mang tiếng là ăn trộm sao?
Sao anh ta có thể vứt bỏ thanh danh của mình như vậy được?
Lúc Trâu Dược Hoa còn đang tiến thoái lưỡng nan, Giang Mẫn Vân từ bên ngoài đã quay trở lại.
Lúc cô ta nhìn thấy trước cửa nhà họ Trâu có đến hàng chục người, lập tức kinh ngạc mà hỏi han: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Cô ta mới chỉ về đây nên vẫn có chút ngại ngùng.
Chỉ là vẻ ngượng ngùng ấy chỉ có thể vứt cho người mù xem thôi, còn chưa đợi Giang Mẫn Vân lấy lại tinh thần.
Bà lão Trâu giống hệt như ác quỷ mà hướng đến chỗ Giang Mẫn Vân đánh tới tấp.
“Tôi đánh chết kẻ ăn cắp nhà cô, cô vừa mới vào nhà này thôi mà! Có vợ nhà ai vừa mới về đã ăn trộm đồ nhà chồng như vậy không? Cô có còn biết xẩu hổ là gì không?”
Bị giáng cho một cái tát khiến Giang Mẫn Vân hoàn toàn hoang mang.
“Cái gì mà ăn cắp? Cái gì mà trộm đồ cơ?”
Cô ta cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn trộm thứ gì mà!
“Cô còn chưa chịu thừa nhận sao?” Bà lão Trâu túm lấy tay Giang Mẫn Vân đi về phía tủ: “Tự mình nhìn đi, hộp tiền trong tủ này có phải do cô mở ra không? Có phải là do cô trộm không?”
Cái này, Giang Mẫn Vân ban đầu hoàn toàn không hiểu được, hóa ra là mẹ chồng cô ta đã hiểu nhầm cô ta lấy tiền trong nhà.
Nhưng mà rõ ràng không phải cô ta trộm mà!
Cô ta nhiều nhất cũng chỉ nhìn Trâu Dược Hoa lấy tiền từ trong tủ ra mà thôi.
Giang Mẫn Vân theo bản năng mà nhìn về phía Trâu Dược Hoa, muốn để anh ta mở miệng nói thật, nói rằng không phải do cô ta lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận