Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1178:

Hai mươi mấy tuổi rồi mà vẫn cứ như con nít, mãi không chịu lớn.
Ông nội Chu nói với ông lão Hứa: “Ông Hứa, trưa nay về nhà với chúng tôi đi, ở viện dưỡng lão tổ chức ngày hội gia đình, nhà họ Chu chúng tôi cũng tổ chức ngày đoàn viên.”
Hiếm khi bọn nhỏ trở về, mọi người có dịp tụ hợp.
Ông lão Hứa cũng không muốn ở lại viện dưỡng lão, quần ma loạn vũ(), đục nước béo cò, nơi đâu cũng có.
[Chú thích: (
) Quần ma loạn vũ: có nghĩa là lũ quỷ múa loạn (một bọn người xấu đang múa may quay cuồng).]
Ông ấy gật gật đầu, sau đó nhìn Khương thư Lan: “Cháu dâu nhà mấy người à?”
Đây là lần đầu tiên ông ấy gặp Khương Thư Lan, nhưng đã nghe qua tên cô vô số lần.
Bà nội Chu kêu ngạo gật đầu: “Đúng vậy, đây là vợ của Trung Phong.”
“Ông gọi Thư Lan là được rồi.”
“Thư Lan, đây là ông Hứa.”
Khương Thư Lan hơi mỉm cười: “Ông Hứa.”
“Ừ, đứa nhỏ ngoan.”
Ông Hứa sờ túi, kết quả ông không mang quà tặng gì, nên mặt già có hơi ngượng ngùng: “Lần sau ông sẽ bổ sung cho cháu.”
Khương Thư Lan định nói không cần, nhưng bà Chu đã cắt ngang: “Đúng là nên bổ sung, cháu dâu nhà mình, gặp mặt không tặng lễ, giống cái gì đây chứ?”
Có thể nói đến mức này, có thể hiểu, hai nhà thân biết cỡ nào.
Mấy người lớn nói chuyện, nhưng bà nội Chu cũng không quên bớt chút thời gian nhỏ giọng hỏi Khương Thư Lan: “Bọn cháu đến đây hồi nào vậy? Nháo Nháo và An An có đến không?”
Giọng điệu oang oang, mang theo sự mong chờ không nói thành lời.
Khương Thư Lan: “Tối hôm qua ạ, do bọn cháu đến thủ đô để công tác, nên bọn nhỏ hiện đang ở hải đảo.”
“Bọn nhỏ không đến đây.”
Chuyện này khiến cho bà nội Chu có hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại, bọn họ đến đây công tác, không thích hợp dẫn theo bọn nhỏ.
Bà không khỏi gật gật đầu: “Không đến đây à, vậy vất vả cho cha mẹ cháu rồi.”
Chăm bọn nhỏ không dễ.
Khương Thư Lan cười một cái, cô đỡ tay bà nội Chu, cô cũng không trả lời.
Đợi tới nhà họ Chu, nhìn cửa nhà vắng vẻ kia, bỗng nhiên nhiều thêm một nhà vệ sinh nhỏ.
Bà nội Chu không khỏi cảm thán: “Vẫn là ở nhà tốt hơn.”
Tuy ở viện dưỡng lão của sở thuận tiện, nhưng nhiều khi cũng không thuận tiện mấy.
Lời này vừa được nói ra, mọi người đều trở nên trầm mặc.
Lời nói của Khương Thư Lan đã đến bên miệng, nhưng cô lại nuốt trở vào, mà chờ một cơ hội tốt để nói.
Nhiều người như vậy, thật sự không tiện lắm.
Cô trao đổi ánh mắt với Chu Trung Phong, hai người đồng loạt gật đầu, nhanh chóng hiểu rõ ý nhau.
Sau khi vào nhà, Khương Thư Lan để cho nhóm người Hứa Vệ Phương ngồi xuống, sau đó đi pha trà.
Dì Lý nhanh chóng đến trạm mua đồ ăn, chú Quách thì đi lấy rượu ngon do ông nội Chu cất trữ ra.
Chu Trung Phong phụ trách dọn cái bàn lớn không được sử dụng thường xuyên ra ngoài.
Thậm chí, anh còn tìm một bộ bài, cho nhóm ba người ông nội Chu chơi.
Coi như hiếm khi trộm được nửa ngày nhàn rỗi của cuộc đời.
Cảm giác gia đình lúc này rất khác, trên mặt ông nội Chu và bà nội Chu không giấu được sự tươi cười.
Nhìn cảnh này, không chỉ Chu Trung Phong trầm mặc, mà ngay cả Hứa Vệ Phương cũng vậy.
Hắn ta đi đến một bên, móc gói thuốc lá trong túi ra, đưa cho Chu Trung Phong một điếu.
Chu Trung Phong lắc đầu, Hứa Vệ Phương xùy một tiếng: “Không có tiền đồ.”
“Nhìn tôi này, tôi không sợ vợ mình chút nào, tôi còn dám hút thuốc trước mặt cô ấy nữa kìa.”
Lời này vừa được nói ra, lỗ tai truyền đến âm thanh nghiến răng, Hứa Vệ Phương phản xạ có điều kiện mà quăng thuốc lá cho Chu Trung Phong.
“Cậu làm sao vậy? Cậu còn muốn lấy thuốc lá dụ dỗ tôi à, tôi nói cho cậu biết, không đời nào, Hứa Vệ Phương tôi đã đồng ý với vợ rằng, đời này sẽ không hút thuốc.”
Chu Trung Phong: “…”
Thấy Cao Thải Hà đi rồi, Hứa Vệ Phương lại giành lấy thuốc lá trong lòng Chu Trung Phong, hắn ta đốt một điếu, hít hà: “Thật đáng trách, thật đáng trách, sao tôi lại gặp được loại anh em cưỡng ép bạn mình hút thuốc như thế chứ.”
Chu Trung Phong: “…”
Anh nhận ra tên này thật sự rất đê tiện.
Anh lười phản ứng Hứa Vệ Phương lắm mồm này, nếu nói tới chuyện chính, anh có thể ở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận