Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 156:

Đôi mắt Lôi Vân Bảo sáng lên: “Đúng vậy ạ!”
“Chú Trung, cháu muốn về nhà!”
Cậu bé bị bắt cóc mấy ngày nay rồi, những kẻ xấu đó không cho cậu bé cơm ăn, cũng không cho cậu bé nước để uống.
Nếu không phải do cậu bé gây chuyện xấu, đốt đống rơm rạ của nhà thu mua cậu bé, chắc chắn đã phải ở nhà đó luôn rồi.
Chu Trung Phong nhíu mày: “Không phải cháu đang ở trên hải đảo sao?”
Anh nhớ rõ đứa nhỏ này vẫn ở bên cạnh sư trưởng Lôi, được bảo mẫu dẫn theo. Cho dù bị lừa bán thì cũng không phải là cậu bé, hải đảo cực kỳ nghiêm ngặt về vấn đề này.
Lôi Vân Bảo lắc đầu, cậu bé nghĩ gì đó: “Cháu vừa ăn một viên kẹo, tỉnh lại thì đã thấy ở đây rồi.”
Cậu bé bị bắt cóc cũng được ba bốn ngày rồi.
Điều này Chu Trung Phong thực sự không biết, anh mới đi trước mấy ngày, sau lưng Lôi Vân Bảo đã không thấy đâu rồi.
Người trên hải đảo sợ rằng lục tung khắp hải đảo để tìm cũng không tìm được.
Hơn nữa vì sợ gặp chuyện không may, tin tức Lôi Vân Bảo bị bắt cóc vẫn chưa bị truyền ra.
Nhìn thân thể ban đầu còn béo tròn của cậu bé hiện tại đã gầy đi rất nhiều.
Đứa nhỏ này ban đầu ở nhà họ Lôi nổi tiếng là rất mũm mĩm.
Ánh mắt Chu Trung Phong lạnh lùng: “Còn nhớ rõ tại sao lại bị đưa tới đây không? Bộ dạng của kẻ bắt cóc trông như thế nào?”
Lôi Vân Bảo có chút sợ hãi Chu Trung Phong, theo bản năng chui tọt vào trong lòng Khương Thư Lan.
Cậu bé tựa như con gà con mới sinh, người cứu cậu bé là Khương Thư Lan, mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy cũng là Khương Thư Lan, cho cậu bé ăn cũng là Khương Thư Lan.
Vậy nên cậu bé đối với Khương Thư Lan khá là ỷ lại.
Khương Thư Lan vỗ vỗ lưng cậu bé, động tác vô cùng dịu dàng: “Cháu có nhớ rõ là ai cho cháu ăn kẹo không? Là người phụ nữ lúc trước không cho cháu ăn cơm rồi bế cháu sao?”
Kiểu vấn đề tìm hiểu đến cặn kẽ này khiến cho Lôi Vân Bảo tạm thời thanh tỉnh hơn một chút, cậu bé lắc đầu.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong nhìn nhau, lập tức hiểu ra được.
Đây là cả một đội nhóm chuyên buôn người, bọn họ phân công để hợp tác với nhau, người trước phụ trách bắt cóc, người sau phụ trách bán đi.
Mà những kẻ hôm nay bọn họ bắt được đều là người chuyên đem trẻ con đi bán.
Còn những kẻ chuyên lừa bắt cóc trẻ con kia thì vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Chu Trung Phong thay đổi: “Để anh đưa mọi người về giường nằm trước, anh sẽ đi thẩm vấn bọn buôn người kia!”
Có được tin tức sớm một bước thì sẽ có thể cứu được thêm một đứa nhỏ.
Cũng có thể sớm đem những kẻ buôn người đáng chết kia bắt lại!
Khương Thư Lan ừm một tiếng, nắm lấy tay Tiểu Thiết Đản, sau đó bế Lôi Vân Bảo đi.
Ở bên cạnh im lặng đợi Chu Trung Phong nói chuyện với nhân viên tàu.
Những đứa trẻ lần này cứu được đều sẽ đặt ở phòng khoang tàu, dựa theo dự tính thì sau khi hết chuyến sẽ giao cho cục cảnh sát.
Chu Trung Phong đi nhận Lôi Vân Bảo trước, dựa vào thân phận người nhà mà nhận, trước tiên cần phải ký tên, hơn nữa phải chịu trách nhiệm với an toàn của đứa nhỏ Lôi Vân Bảo này.
Sau khi nói xong, bọn họ liền quay về toa xe thứ mười hai, trên đường đi, Chu Trung Phong định bế đứa nhỏ Lôi Vân Bảo kia.
Trước kia đứa nhỏ này rất mập mạp, mấy ngày nay tuy rằng đã rớt mất vài cân, nhưng chắc chắn vẫn không hề nhẹ.
Cơ thể kia có thể nói rằng còn khỏe mạnh và rắn chắc hơn Tiểu Thiết Đản nhiều.
Đi cả một đoạn đường như vậy mà để một mình Khương Thư Lan bế chắc sẽ mệt lắm!
Chỉ là điều khiến Chu Trung Phong vô cùng ngạc nhiên là khi anh vừa mới duỗi tay ra, Lôi Vân Bảo liền trừng mắt với anh, trừng đến khi anh phản ứng lại mới thôi.
Đứa nhỏ kia cứ bám lấy Khương Thư Lan, đầu gối lên vai cô, sau đó xoay mông về phía Chu Trung Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận