Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 761:

Tình cảm của anh đối với cha mẹ, bản thân anh không chút bài xích nào, cũng không chán ghét, thậm chí còn muốn thân thiết hơn với bọn họ.
Mà lúc Chu Trung Phong khuỵu chân xuống, lại lần nữa giống như ra tín hiệu.
Khiến cho Đường Mẫn Hoa ngẩn ra, sau đó, bà ấy lại giơ tay lên, sờ sờ đầu Chu Trung Phong, giống như trước đây vậy.
Sau một hồi lâu, không nói được lời nào nữa, nước mắt mới bắt đầu ứa ra.
Đến lúc này, nỗi nhớ nhung hổ thẹn, vô vàn từ ngữ giấu trong lòng, vậy mà không nói ra được lời nào hết.
Thấy mẹ mình rơi lệ như vậy, Chu Trung Phong im lặng, sau một hồi lâu, anh mới nói một câu: “Mẹ, mẹ đừng khóc, con đến thăm mẹ đây.”
Nếu như trước đây bọn họ không thể quay về thăm anh lúc anh còn nhỏ.
Vậy đợi anh lớn lên tới thăm bọn họ là được rồi.
Đều giống nhau cả thôi.
Thấy mẹ mình như vậy, tất cả những khó hiểu và tức giận nháy mắt đều hóa thành hư không.
Tình thân chính là như vậy, bọn họ không đến thì anh sẽ đến.
Tóm lại có người đến thăm nhau là được rồi.
Một tiếng gọi mẹ này khiến cho ruột gan Đường Mẫn Vân thiếu chút nữa là đứt thành từng khúc, bà ấy lập tức không nhịn được nữa mà lao tới ôm Chu Trung Phong.
Ánh mắt luyến tiếc không nỡ rời khỏi người anh.
“Tiểu Phong, mẹ thực sự xin lỗi con.”
Bà ấy không có đủ tư cách để làm một người mẹ.
Chu Trung Phong có chút cứng ngắc, anh không quá quen với việc có một người mẹ như vậy.
Trong ấn tượng của anh, người mẹ Đường Mẫn Hoa là người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ.
Đàn ông nghiên cứu được thì bà ấy cũng nghiên cứu được, nếu như bà ấy không làm được, bà ấy sẽ tình nguyện không ăn cơm cũng không ngủ để làm cho kịp tiến độ.
Đột nhiên làm một người mẹ ôm con mà khóc như vậy.
Là điều mà Chu Trung Phong từ trước đến giờ vốn chưa từng nghĩ tới.
Chu Nghĩa Khôn ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì ho nhẹ một tiếng: “Có người ngoài còn đang ở đây mà, khóc sướt mướt như vậy là sao chứ.”
Nghe được câu này, tiếng khóc của Đường Mẫn Hoa mới ngưng lại, đứng lên từ trong lòng ngực Chu Trung Phong, xoa nước mắt nhìn Chu Nghĩa Khôn.
Lại giải thích với Chu Trung Phong: “Tiểu Phong, đừng thấy cha con mạnh miệng như thế, là ông ấy ghen tị với mẹ thôi, ghen tị vì mẹ được xoa đầu con, còn được ôm con vào lòng, đây là chuyện mà cha con cả đời này sẽ không làm được.”
Chu Trung Phong ngạc nhiên, anh theo bản năng mà phủ nhận lời này của mẹ mình.
Bởi vì so sánh với sự mạnh mẽ của mẹ thì cha càng nghiên túc hơn, ông ấy giống như một lão hiệu trưởng già thời ngày xưa vậy.
Nghiêm túc, cứng nhắc, ít nói.
Chưa bao giờ có một biểu cảm quá khích nào.
Lời mà mẹ Đường nói thực sự khiến cho Chu Trung Phong có chút không tin được.
Sắc mặt Chu Nghĩa Khôn lại càng cứng đờ hơn, điều này biểu đạt cho điều gì, không ai hiểu rõ hơn Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong ngưng suy nghĩ lại, anh giang cánh tay ra, hướng tới Chu Nghĩa Khôn mà ôm chặt: “Cha, lâu rồi không gặp....”
Một tiếng cha này đã rất lâu rồi ông ấy chưa được nghe.
Đâm ra khiến cho Chu Nghĩa Khôn ban đầu còn nghiêm túc, nháy mắt có chút nhịn không được, hốc mắt cũng hơi ươn ướt, ông ấy đi qua mà ôm lấy bả vai Chu Trung Phong, vỗ vỗ lưng ông ấy: “Con trai ngoan, bây giờ còn cao hơn cả cha rồi.”
Lực ôm của ông ấy rất lớn, hận không thể ôm chặt lấy Chu Trung Phong đến thở không ra hơi.
Nhưng Chu Trung Phong lại không hề nhúc nhích, anh chỉ lẳng lặng mà ôm lấy ông ấy.
Không biết được bao lâu, Chu Nghĩa Khôn liền buông tay ra, cúi đầu dụi dụi mắt: “Cơn bão chết tiệt này cũng quá lớn rồi, làm bụi bay hết vào mắt.”
Chu Trung Phong ở bên cạnh hiểu rõ nhưng không nói gì.
Đường Mẫn Hoa cũng cười lên, không vạch trần người chồng mồm mạnh lòng yếu này của nhà mình.
Về phần lão Hạ đang tủm tỉm cười nhìn một nhà ba người bọn họ đoàn tụ với nhau, lúc này mới đưa tay ra với Chu Trung Phong: “Đồng chí Hạ Hoài Dân của căn cứ Tây Bắc rất hoan nghênh đội trưởng Chu đã đến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận