Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 547:

Còn không phải là như vậy sao?
Nếu không phải vậy thì một người hai người bọn họ đâu cần phải nghĩ cách để cho Tiểu Trương ở lại như thế.
Tiểu Trương giận đến mức dẫm chân: “Mấy người các anh, cố ý khiến tôi mắc sai lầm lần đầu tiên từ lúc đi làm đến nay đúng không?”
Anh ấy đến cuối cùng thì vẫn còn trẻ nên vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Đội trưởng Na ở bên cạnh cười ha ha, vỗ vỗ vai anh ấy: “Tiểu Trương à, làm người không thể nào tẻ nhạt như vậy, còn trẻ mà, thi thoảng mắc sai lầm cũng là niềm vui đó.”
Tiểu Trương u oán mà nhìn anh ấy một cái: “Tôi đi về, không biết sư trưởng Lôi sẽ mắng tôi thế nào nữa.”
Sư trưởng Lôi là người rất nóng tính, tính tình như một đứa trẻ vậy.
Nhiều cảnh vệ như vậy cũng chỉ có mình anh ấy là chịu được ông ấy lâu nhất.
Chu Trung Phong ung dung nói: “Sau khi cậu quay về, sư trưởng Lôi chắc chắn sẽ không mắng cậu đâu.”
Tiểu Trương kinh ngạc mà mở to mắt ra nhìn.
Chu Trung Phong: “Nếu không tin, cậu cứ quay về thử đi!”
Tiểu Trương chần chờ một lúc rồi mới rời đi.
Đội trưởng Na ở bên cạnh lập tức trêu ghẹo: “Trung Phong à, cậu cũng học được cách lừa người rồi sao?”
Lừa đứa nhỏ Tiểu Trương kia đến hoang mang luôn rồi.
Chu Trung Phong lắc đầu: “Em không lừa cậu ấy đâu, sau khi Tiểu Trương quay về không những không bị sư trưởng Lôi mắng mà còn được khen ngợi nữa kìa.”
Tâm tư suy nghĩ của lãnh đạo mình, bản thân anh vẫn hiểu rất rõ.
Đội trưởng Na ngạc nhiên, theo bản năng mà nhìn về phía chính ủy Tống.
Chính ủy Tống gật đầu: “Đúng là như vậy thật.”
“Cứ đợi mà xem, sáng sớm ngày mai, mọi người tốt nhất nên ra ngoài từ lúc trời chưa sáng.”
Nếu không để muộn quá sẽ không thể đi được.
“Không phải chứ?” Đội trưởng Triệu hỏi.
Chính ủy Tống cười lên nói: “Cứ thử đi rồi biết.”
Dừng một lúc, anh ta cũng đứng dậy thu gọn lại đồ đạc và đồ ăn còn thừa lại.
Còn có một phần thức ăn cố ý để lại để mang về cho mấy đứa nhỏ trong nhà ăn.
Chính ủy Tống sau khi thu dọn xong rồi, liền nói: “Được rồi, mọi người nên quay về sớm đi, sáng sớm ngày mai còn phải ra khỏi nhà sớm, đừng ở đây tán gẫu nữa.”
Cơ hội để được như vậy thực sự không nhiều.
Vậy nên mỗi lần như thế bọn họ vô cùng quý trọng.
Mọi người nghe vậy liền gật đầu mà bắt đầu thu dọn gọng gàng.
Đợi sau khi ai về đến nhà người nấy rồi, màu bạc của ánh trăng chiếu trên bờ cát, như thể trải một tầng ngân sa lên bờ cát, ánh trăng ngược lại như thể được kéo dài ra.
Khương Thư Lan nhìn thấy Chu Trung Phong cao ngất đầy tuấn lãng, nhịn không được mà nói: “Anh không đi sẽ không có vấn đề gì đó chứ?”
Chu Trung Phong quay đầu lại, lúc này đây mọi người đều đã đi hết rồi, thi thoảng trên biển sẽ có những luồng chớp, chính là đường về nhà của những ngư dân trên biển.
Vì không còn có ai nữa, anh liền đưa tay ra nắm lấy tay Khương Thư Lan, thấp giọng mà nói: “Không có vấn đề gì đâu, hiện tại vị trí của hai bên căn bản đã thay đổi rồi, chúng ta chậm một chút cũng không có ảnh hưởng gì hết.”
Dừng một lúc, anh lại nói tiếp: “Anh đã sắp xếp tiến trình cho nhóm chuyên gia tiến vào rừng cao su rồi, sẽ không ảnh hưởng gì đến tiến trình làm việc trong rừng cao su đâu.”
Nhưng bọn họ làm bộ làm tịch như vậy không phải là do cố ý mà là muốn nói với một vài người có ý xấu.
Vật tư ở trên hải đảo không dễ cướp như vậy đâu.
Dù là cướp được đi nữa thì cũng chưa chắc đã dùng được.
Bây giờ vật quy nguyên chủ hiện tại đã quay lại rồi, bọn họ còn giữ thái độ đó nữa thì việc ở rừng cao su không thể tiến hành được.
Đương nhiên sẽ có người phải sốt ruột.
Có người sốt ruột, những người định động thủ về sau rồi sẽ biết quân nhân ở hải đảo không dễ bắt nạt như vậy đâu.
Bọn họ ở đây, mỗi người đều rất quan trọng, đều là những người khó mà động đến được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận