Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 517:

Khó đối phó là những người già, phụ nữ và trẻ em, bọn họ không có tính uy hiếp gì, bọn họ cũng không xấu xa, chỉ là bọn họ ngu muội kiên quyết theo ý mình, cho nên mới mang đến phiền phức cho quân đội.
Nhưng mà bây giờ nhìn lại, hình như phiền phức đã được giải quyết thì phải?
Sư trưởng Lôi gật đầu, giọng điệu ông ấy không giấu được sự kiêu ngạo: “Đây là học trò tôi đắc ý nhất.”
Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng ở bên cạnh, bỗng nhiên mở miệng: “Chẳng qua tôi cảm thấy chuyện lần này có thể giải quyết, tất cả đều là công lao của vợ phó đoàn Chu mà nhỉ?”
Hắn ta vừa nói dứt câu, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Sư trưởng Lôi nhíu mày, tư lệnh Cao không vui nhìn người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông trẻ tuổi cười cười: “Sao? Tôi nói sai à?”
“Chẳng lẽ chuyện lần này được giải quyết không phải công lao của vợ phó đoàn Chu sao?”
Trước đó bọn họ đều nhìn thấy, huống hồ lúc sĩ quan hậu cần báo cáo với sư trưởng Lôi ở bên kia, bọn họ cũng nghe được.
Bọn họ đều biết, chuyện này có thể giải quyết đều là nhờ vào vợ của Chu Trung Phong ở bên trong điều khiển.
Quả nhiên khi hắn nói ra câu này, mọi người đồng loạt nhìn về phía Khương Thư Lan và Chu Trung Phong, cái này vừa đẩy Khương Thư Lan đến đầu sóng ngọn gió, vừa công kích Chu Trung Phong không có năng lực.
Chu Trung Phong vừa muốn mở miệng, anh đã bị Khương Thư Lan kéo lại.
Nếu Chu Trung Phong biện giải, anh liền trở nên kém cỏi, không bằng để cô nói.
Chiến trường của phụ nữ, cô sẽ tới giải quyết.
Không sai, Khương Thư Lan đã xem người đàn ông áo sơ mi trắng miệng rộng này trở thành phụ nữ, dù sao miệng vịt cũng không lớn bằng miệng hắn ta.
Khương Thư Lan nhìn chằm chằm người đàn ông áo sơ mi trắng đó một lúc, cô nhẹ mỉm cười, nắm lấy tay Chu Trung Phong.
“Vợ chồng là một, nói gì mà tôi với anh ấy chứ? Của anh ấy là của tôi, của tôi cũng là của anh ấy, khác nhau à?” Giọng cô không mềm không cứng, vừa vặn để đáp lại.
Không trách Khương Thư Lan nói chuyện như thế, mà do người đàn ông đó, ngay lúc này, hắn ta lại nói loại lời nói mang theo mấy phần không tốt kia.
Người đàn ông áo sơ mi trắng cúi đầu, hắn ta nhìn hai người nắm tay mà sửng sốt.
Hắn ta không ngờ rằng, vợ của Chu Trung Phong lại to gan như vậy, ở cái thời đại này mà bị chỉ trích, cô lại ở trước mặt mọi người, nắm tay Chu Trung Phong.
Đây là tín nhiệm ư?
Hay là do không kiêng nể gì?
Người đàn ông áo sơ mi trắng cười nghiền ngẫm: “Phó đoàn Chu, không ngờ cậu lại cưới được một cô vợ tốt như vậy đấy.”
“Đúng vậy.” Chu Trung Phong nhíu mày nhìn hắn ta, anh cũng nắm lấy tay Khương Thư Lan, giọng điệu lạnh nhạt hỏi lại: “Hứa Vệ Phương, cậu cưới vợ chưa?”
Chó độc thân 26 năm - Hứa Vệ Phương: “…”
Những lời này, thật sự xát vào lòng người, vốn dĩ hắn ta muốn chê cười Chu Trung Phong, nhưng không ngờ lại bị đối phương chê cười ngược lại.
Vả lại oán hận giữa Hứa Vệ Phương và Chu Trung Phong đã tồn tại từ lâu, hai người đều sinh ra ở thủ đô, ông bà hai người còn quen biết nhau.
Thật ra cũng không nói là quan hệ cạnh tranh gì, bởi vì Chu Trung Phong kia, anh không bỏ ai vào mắt cả, một lòng một dạ làm chuyện của mình.
Mà Hứa Vệ Phương bên này, hắn ta vẫn luôn ganh đua, phân cao thấp với Chu Trung Phong, hắn ta vẫn luôn là người ưu tú nhất trong những đám bạn cùng lứa.
Đương nhiên là ngoại trừ Chu Trung Phong.
Từ nhỏ hắn ta đã bị Chu Trung Phong áp đảo một đầu, thế nên rất nhanh đã sinh ra bóng ma.
Vất vả lắm hắn ta mới vượt qua Chu Trung Phong một lần, đó là khi hắn ta thi đậu đại học Yến Kinh, ghi danh vào ngành nghiên cứu thực vật chuyên nghiệp, mà Chu Trung Phong thì đi quân đội, theo học trường quân đội.
Hai người hoàn toàn khác đường.
Vốn tưởng rằng hắn ta học ở trường tốt nhất thủ đô thì có thể vững vàng áp đảo Chu Trung Phong một đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận