Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1292:

“Được rồi, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.”
Sau khi tất cả mọi người đều ngồi vào bàn, Hứa Vệ Phương bưng chén rượu hướng về phía Chu Trung Phong mời rượu: “Lần trước sự việc của Nữu Nữu nhà tôi, cám ơn cậu đã cứu con gái tôi một mạng.”
“Chuyện công việc lần này của tôi, cám ơn cậu đã hỗ trợ.”
“Còn có bữa cơm đón gió này, cảm ơn...”
Mắc nợ quá nhiều, trừ hai chữ cảm ơn, dường như không biết nói gì nữa.
Hứa Vệ Phương liên tiếp uống liền ba chén, dường như muốn đem tất cả áp lực trong lòng nửa năm qua đều trút hết ra.
Cao Thải Hà nhiều lần muốn đưa tay kéo, nhưng rồi lại yên lặng rút tay về.
Nửa năm này, cô ấy đắng chát, Hứa Vệ Phương càng khó khăn.
Đám người trên bàn cơm đều đồng loạt cùng hạ đũa, lẳng lặng mà nhìn Hứa Vệ Phương.
Không biết có phải do ba chén rượu vào bụng hay không, Hứa Vệ Phương có hơi say, cả khuôn mặt hắn ta đỏ bừng: “Chu Trung Phong, sau này nếu cậu muốn mạng của tôi, tôi cũng sẽ cho cậu.”
Ngừng một chút, lại bổ sung một câu: “Tuy nhiên, phải chờ Nữu Nữu nhà tôi trưởng thành đã, lúc này mới có thể cho.”
Nữu Nữu nhà hắn ta còn nhỏ như vậy, nếu như không có hắn ta ở đây, có người bắt nạt Nữu Nữu, có người bắt nạt Thải Hà thì phải làm sao bây giờ?
Chu Trung Phong uống một chén rượu, vỗ vỗ bả vai hắn ta: “Tôi cần mạng cậu làm cái gì?” Giọng điệu thản nhiên, mang theo vài phần ôn hòa.
Không còn lạnh lùng giống như trước đây.
“Không! Tôi thiếu cậu một mạng.”
Hốc mắt Hứa Vệ Phương đỏ hồng nhìn anh: “Lúc trước, thời điểm Nữu Nữu ở phòng cấp cứu, tôi liền thề, chỉ cần ai có thể cứu con gái mình, cho dù phải giảm thọ mười năm hai mươi năm tôi cũng nguyện ý.”
“Thế nhưng mà cậu cũng thấy đó, không có ai cứu con bé.”
“Về sau tôi nghĩ, có phải là do tôi không đủ thành tâm, cho nên chư vị Thần Phật không để ý đến tôi. Sau đó tôi cầu Thần bái Phật, chỉ cần Nữu Nữu có thể sống sót, khỏe mạnh an khang, cho dù một mạng đổi một mạng cũng được.”
Lấy mạng của hắn ta để đổi mạng với Nữu Nữu, hắn ta tuyệt đối không do dự.
Dứt lời, toàn bộ phòng ăn đều trở nên yên tĩnh.
Ai cũng không nghĩ tới, lời tuyệt vọng như vậy lại từ trong miệng Hứa Vệ Phương mà nói ra.
Hứa Vệ Phương là hạng người gì chứ?
Hắn ta cà lơ phất phơ, lôi thôi lếch thếch, không đáng tin cậy, không thông minh. Tất cả mọi người đều nói hắn ta là tên du thử du thực, là một tên lưu manh.
Nhưng người lưu manh này, tại thời điểm con gái sinh bệnh, lại nguyện ý lấy mạng sống của mình đi đổi lấy cơ hội sống sót cho con gái.
Đây không phải là một chuyện dễ dàng.
Thậm chí, không phải người bố nào cũng có thể làm được như vậy.
Thế nhưng, tại thời khắc này, trong phòng nhiều người như vậy ai cũng hiểu được Hứa Vệ Phương nói lời này là thật lòng, không có nửa câu nói đùa.
Trên đầu hắn ta tóc bạc trắng, hai đầu lông mày mệt mỏi, ánh mắt kiên nghị, cùng râu ria mọc đầy cằm.
Cái này không hiển lộ rõ ràng từng chỗ một, nhưng người thanh niên đã từng không được người khác xem trọng dường như lập tức trưởng thành.
Hắn ta trở thành một người cha, một người cha đủ tư cách.
“Vệ Phương...”
Cao Thải Hà kiên trì kéo tay Hứa Vệ Phương, từ trước đến nay cô ấy không hề biết những chuyện này.
Những ngày đứa bé rơi vào tình huống nguy hiểm nhất, tình huống nguy kịch nhất, cô ấy còn đang ở trong phòng bệnh tĩnh dưỡng. Mà Hứa Vệ Phương chăm sóc cô, vì để cô có thể hồi phục tốt cho nên hết thảy đều giấu diếm.
Hứa Vệ Phương đẩy tay Cao Thải Hà ra, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt tràn bờ mi nhưng lại không rơi xuống một giọt: “Mọi người nhìn xem, bây giờ Nữu Nữu nhà tôi đã tốt hơn rất nhiều.”
Dường như để trả lời Hứa Vệ Phương, Nữu Nữu nguyên bản được đặt ở trên giường nhỏ nằm ngủ o o, lại đột nhiên khóc rống lên.
Âm thanh không hề tinh tế yếu ớt giống với mèo con như lúc trước, mà là tiếng khóc trung khí mười mười, khóc lớn oa oa.
Mặc dù rất nhiều cha mẹ chán ghét loại tiếng khóc như vậy, nhưng mà đối với Hứa Vệ Phương mà nói, đây chính là âm thanh tự nhiên.
Hắn ta lập tức đứng dậy, đến ôm Nữu Nữu trên giường nhỏ, động tác nhẹ giọng dỗ dành rất thuần thục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận