Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1260:

Nói đến đây, ông nội Chu giận đến nghiến răng: "Lần này bọn nhỏ thật ngu ngốc."
"May mà đứa trẻ không sao, nếu không tôi sẽ thực sự tức giận đánh chết bọn chúng."
Trong mắt ông Chu và bà Chu, Vệ Phương cũng coi như là một người cháu trai khác của bọn họ.
Bọn họ mong hơn ai hết rằng vợ chồng Vệ Phương sẽ có thể sống tốt và sinh con càng sớm càng tốt.
Khương Thư Lan sau khi nghe xong không nhịn được mà cười: "Vợ chồng son mới kết hôn, làm sao mà biết được điều này ạ?”
"Nhưng mà vẫn phải chúc mừng bọn họ."
Cô cũng biết, Hứa Vệ Phương và Cao Thái Hà đã thử nhiều cách nhưng cũng không thể thành công mang thai, kết hôn hơn hai năm, cuối cùng cũng đã thụ thai.
Cũng coi như là một tin tốt.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Trong văn phòng, Chu Trung Phong vừa ngồi xuống, điện thoại đã được chuyển qua, nói là tìm anh, anh sửng sốt, còn nghĩ là Tây Bắc bên kia gọi đến.
Kết quả là, ngay khi được kết nối, đó là âm thanh lớn của Hứa Vệ Phương.
"Chu Trung Phong, Chu Trung Phong, tôi sắp làm cha." Trong giọng điệu kia lộ ra sự hưng phấn khó có thể diễn tả.
Chu Trung Phong theo bản năng mà giữ micrô cách ra xa khỏi tai anh.
Sau khi nghe đối phương nói rõ ràng, Chu Trung Phong không thể không nói: "Chúc mừng."
Hứa Vệ Phương không quen với thái độ của Chu Trung Phong như vậy, cậu ấy lẩm bẩm một câu: "Tôi còn nghĩ anh sẽ nói tôi, có rắm mau thả."
Chu Trung Phong: "... "
Chu Trung Phong không muốn nghe những lời vô nghĩa của cậu ấy, vì vậy anh trực tiếp cúp điện thoại.
Một lúc sau, cuộc gọi lại đến, Chu Trung Phong bắt máy, trực tiếp nói: “Nói mau.”
Đầu dây bên kia sửng sốt một lúc.
Chu Nghĩa Khôn mới nói: “Tiểu tử thối, con đang nói cái gì vậy hả?”
Bên kia Chu Trung Phong lập tức sửng sốt: “Cha…?”
Anh còn tưởng rằng là Hứa Vệ Phương.
“Con cho rằng là ai?”
Chu Trung Phong bĩu môi: “Con nhận lầm người.”
“Con còn tưởng rằng là Hứa Vệ Phương.”
Hiện tại sắc mặt Chu Nghĩa Khôn có vài phần dịu đi, nhưng tính tình trước nay vẫn luôn ngoan cố, hơn nữa ông ấy sẽ không ở trước mặt con trai mình nói những lời mềm mại.
“Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, chăm sóc ông bà, vợ con cho tốt.”
“Cha và mẹ con sợ là không về được, trong nhà trông cậy vào con.”
Chu Trung Phong ừ một tiếng: "Con biết rồi."
"Ông bà con đến ở trên đảo có quen hay không?"
“Cũng được, ở đây khí hậu tốt, chân đau của ông nội và bệnh mất ngủ của bà nội đều không tái phát.”
Lời này làm Chu Nghĩa Khôn thở dài nhẹ nhõm một hơi, dừng một lúc, ông ấy trầm mặc nói: "Khổ cho con."
Đây vốn là trách nhiệm của người làm cha mẹ như bọn họ nhưng lại gia cho con cái của bọn họ gánh vác.
“Hẳn là như vậy.” Hai cha con giao tiếp không tốt lắm, một lát sau liền rơi vào trầm mặc.
Trước khi treo máy.
Chu Nghĩa Khôn đột nhiên nói một câu: "Nếu có thể, hãy chụp một bức chân dung gia đình và mang nó cho cha và mẹ của con khi con đến giao hàng lần sau."
Bọn họ không biết liệu bản thân có thể nhìn thấy cha mẹ mình trong cuộc đời này hay không, cũng không biết có thể được nhìn thấy các cháu trưởng thành hay không.
Hình ảnh có thể là niềm an ủi duy nhất của bọn họ.
Chu Trung Phong trầm mặc một hồi, gật đầu nói: "Con sẽ làm sau." Ngừng lại một chút: "Sắp đến Tết rồi, hai người bên đó chăm sóc bản thân cho tốt."
"Ừ, hiện tại bên đây rất tốt."
Từ khi con đường đến Tây Bắc được đả thông, thức ăn cũng đi theo phong phú lên rất nhiều, ít nhất những người già bệnh tật trước kia có thể ở lại đây là việc thêm ba bốn năm cũng không thành vấn đề.
Chu Trung Phong không vạch trần đối phương, sau khi cúp điện thoại, sau đó ngồi tại chỗ, nhìn bầu trời xanh ngắt ngoài cửa sổ, suy nghĩ hồi lâu.
Ngay cả sau khi tan sở, mọi người đều đã rời đi.
Vẫn là đoàn trưởng Na đi tới vỗ vai anh: “Sao vậy, không về sao?”
Chu Trung Phong đột nhiên hoàn hồn: “Đi thôi.”
Anh cầm lấy chiếc áo khoác mỏng treo trên lưng ghế, theo ra khỏi văn phòng.
Đoàn trưởng Na nhìn anh có tâm sự, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Cậu cãi nhau với vợ à?"
Không đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận