Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 522:

“Tiểu Chu tới rồi à, ngồi đi.”
Tư lệnh Cao cười cười, nụ cười đó làm tan đi vài phần nghiêm túc trên gương mặt ông ấy, nhiều thêm mấy phần hiền từ: “Vất vả lắm đúng không?”
Chu Trung Phog vẫn chưa ngồi xuống, anh lặng lẽ đứng đó, lắc đầu: “Đây là chuyện tôi nên làm.”
Không nói tới vất vả, mà là như thay được một lớp da trên người.
Sư trưởng Lôi cũng nhìn sang, chẳng qua so với tư lệnh Cao có phần khách sáo thì ông ấy tùy ý hơn nhiều, ông ấy trực tiếp rót cho Chu Trung Phong một ly trà.
“Cháu nếm thử không? Đây là trà đại hồng bào() tốt nhất mới được đưa đến đây.”
[Chú thích: (
) Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn (Big Red Robe) hay còn gọi là Nham Trà Vũ Di là một loại trà thuộc dòng Ôlong có xuất xứ từ núi Vũ Di, Phúc Kiến, Trung Quốc. Đây là một trong Thập Đại Danh Trà nổi tiếng với chất lượng tuyệt vời, mang hương hoa ngào ngạt, dai dẳng, vị trà dịu ngọt đượm hương lan.]
Thật ra ông ấy làm gì biết phẩm trà chứ? Ông ấy chính là một người quê mùa, nhưng ở gần nhóm lãnh đạo nên cũng học văn vẻ theo, nhìn cho náo nhiệt mà thôi.
Thái độ thân thiết phải thể hiện ra hết.
Chu Trung Phong gật đầu, anh nhận lấy cái ly tráng men, nhưng không uống mà anh nói thẳng: “Không biết lãnh đạo tìm tôi có việc gì?”
Anh nói chuyện không thích vòng vo mà thích thẳng thắn. Có chuyện thì nói.
Lời này vừa được nói ra, nét tươi cười trên mặt tư lệnh Cao có hơi phai nhạt: “Là như này…”
“Để cháu nói cho.”
Hứa Vệ Phương trực tiếp cắt ngang lời tư lệnh Cao: “Người chuyên nghiệp làm chuyện chuyên nghiệp, Chu Trung Phong, nếu cậu đã bắt lấy được rừng cao su, vậy bây giờ có thể giao ra rồi, dù sao so với cậu, tôi mới là người nghiên cứu thực vật chuyên nghiệp từ đại học Yến Kinh.”
So với Chu Trung Phong, hắn ta mới là người thích hợp nhất để đảm nhận việc phát triển của rừng cao su.
Đây cũng là lợi ích lớn nhất, thông qua người chuyên nghiệp để làm chuyện chuyên nghiệp, như thế sẽ làm cho rừng cao su nâng cao hơn một bậc.
Lời này vừa được nói ra, trong phòng trở nên yên tĩnh, có thể nói là một cây kim rơi cũng nghe thấy.
Vẻ mặt sư trưởng Lôi tái mét, chuyện ông ấy lo lắng nhất vẫn xảy ra, trước đó ông ấy vẫn luôn cố gắng né tránh chủ đề này.
Nhưng ông ấy cũng ôm một tia hy vọng, đó là lần này tư lệnh Cao đến hải đảo, vì để khen ngợi Chu Trung Phong chứ không phải giống như bây giờ.
Chu Trung Phong đè sư trưởng Lôi đang tức giận xuống, đôi mắt anh giống như chim ưng, nhìn chằm chằm vào Hứa Vệ Phương, giọng điệu sắc bén: “Đây là ý kiến của tổ chức, hay là ý của riêng cậu?”
“Cái này khác nhau à? Mặc kệ là ý của tổ chức hay của riêng tôi, tôi vẫn chuyên nghiệp hơn so với cậu, thích hợp đảm nhận tương lai của rừng cao su hơn cậu.”
Hứa Vệ Phương đứng lên, hắn ta tuyệt đối không thừa nhận, trong nháy mắt trước đó hắn ta vậy mà lại bị khí thế của Chu Trung Phong dọa.
Hắn ta cố gắng hết sức làm cho khí thế của mình tăng lên, đối mặt với Chu Trung Phong: “Mặc kệ cậu thừa nhận hay không thừa nhận, tôi đều thích hợp hơn cậu.”
Sở trường của Chu Trung Phong là giết địch trên chiến trường, mà sở trường của hắn ta là nghiên cứu sự phát triển của thực vật.
Trong nháy mắt đó, tia lửa văng khắp nơi. Ngay cả tư lệnh Cao và sư trưởng Lôi cũng có thể cảm nhận được, không khí giữa hai người trẻ tuổi này rất quỷ dị.
Một lúc lâu sau, bỗng nhiên Chu Trung Phong khinh thường mà cười hắn ta một cái, anh phủi phủi bụi bặm không tồn tại trên người, nâng mi mắt: “Lúc tôi tiếp nhận rừng cao su, chắc cậu ở trong phòng mát nghỉ ngơi nhỉ? Cậu nói cậu thích hợp? Xin hỏi trước đó cậu đã làm được gì?”
Hạng mục rừng cao su, mỗi người bọn họ phải chịu hết trăm cay nghìn đắng mới bắt được.
Bây giờ Hứa Vệ Phương tới đây, nói một câu hắn ta thích hợp, cứ thế là đã muốn lấy đi mất sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận