Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1433:

Đến cả ký túc xá của Khương Thư Lan, đề tài được bọn họ thảo luận nhiều nhất cũng là tin tức cải cách, đến cả Nghê Tĩnh Xuân từ trước đến nay luôn im lặng cũng không khỏi bắt đầu phiền não.
“Người nhà của tôi viết thư cho tôi nói, anh trai tôi phải bồi thường công việc chính thức cho quốc gia, phải ra biển kinh doanh.”
Lúc này mấy người Khương Thư Lan hai mặt nhìn nhau: “Hoặc là có công ăn việc làm ổn định hoặc là không được phép lẩn tránh.” Phương Cầm đang kẻ lông mày liền ngẩng đầu nói một câu.
Gần đây Mã Kiến Quốc cùng với cô ta đang quen nhau, nghe nói đều đã gặp cha mẹ hai bên rồi, đợi tốt nghiệp sẽ kết hôn luôn.
Nghê Tĩnh Xuân: “Mẹ tôi kêu tôi khuyên anh ấy, nhưng thực ra tôi cũng thấy rất do dự.”
Bởi vì gần đây không ít người phải ra biển để buôn bán, dựa vào phố Bồ Câu mà nói, nghe nói có người kiếm được rất nhiều, một ngày kiếm được mấy trăm, thậm chí là mấy nghìn tệ.
Mà tiền lương chính thức của anh trai cô ấy một tháng chỉ được có sáu mươi tám tệ.
Vậy nên Nghê Tĩnh Xuân cũng rất do dự, cô ấy theo bản năng mà nhìn về phía Khương Thư Lan vẫn luôn chăm chú lắng nghe.
“Thư Lan, cô có ý kiến gì không?”
Khương Thư Lan không vội vàng trả lời lại ngay mà chỉ hỏi lại một câu: “Anh trai cô là người như thế nào?”
Nếu như là người giống như anh hai cô thì chắc chắn không hề hợp với việc buôn bán chút nào, nhưng nếu giống như anh ba cô, từ trước đến giờ vốn rất khéo ăn nói, rất hay ăn nói đưa đẩy qua lại thì hoàn toàn hợp với việc buôn bán.
Khương Thư Lan lại không biết anh trai của Nghê Tĩnh Xuân là người có tính tình thế nào thì bản thân cô cũng không đưa ra ý kiến được.
“Anh trai tôi sao? Là người đã bị cha tôi rèn luyện thành kẻ cứng nhắc bảo thủ rồi, anh ấy vốn dĩ là muốn làm nhà giáo dạy hơn.”
Nhưng sau đó công việc lại được quốc gia bổ sung thêm vậy nên mới phải làm công nhân viên chức của nhà nước như vậy.
Khương Thư Lan nhíu mày: “Vậy thì tính cách này thực sự rất khó để buôn bán.”
Lúc này Nghê Tĩnh Xuân không khỏi đau đầu.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
“Trước tiên kêu anh trai cô đừng nghỉ việc sớm, nếu như anh ấy muốn ra biển buôn bán, vậy trước tiên nên xem người ta buôn bán thế nào đã, xem anh ấy có thể ăn nói đưa đẩy với khách hàng được hay không, có thể mặc cả bàn bạc được với người cung cấp hàng cho mình được hay không.”
“Đợi khi anh ấy quen rồi mới biết được bản thân có thích hợp với việc ra biển buôn bán hay không.”
Khi đó căn bản không cần đến người khác khuyên nữa mà chính bản thân anh ấy cũng có thể hiểu được.
Nghe được lời này, ánh mắt Nghê Tĩnh Xuân lập tức sáng lên: “Ý kiến này thực sự rất hay.”
“Để tôi viết thư cho anh ấy.”
Mắt thấy chuyện mà Nghê Tĩnh Xuân đau đầu mấy ngày hôm nay thoáng đã được giải quyết một cách dễ dàng, Phương Cầm ở bên cạnh đang kẻ lông mày trước giương, tay cầm cây kẻ lông mày bỗng chặt hơn mấy phần, cô ta không biết bản thân có nên mở miệng hỏi ý kiến của Thư Lan hay không.
Nhưng mà chuyện này lại không biết nên mở miệng bằng cách nào hết.
Bỏ đi.
Cứ từ từ tính dần đã.
Khương Thư Lan ở bên cạnh chú ý đến ánh mắt của cô ta, kinh ngạc hỏi: “Phương Cầm, có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Phương Cầm nhanh chóng trả lời.
Còn Mã Phượng Hà thì tranh thủ lúc đang ôn tập liền trêu ghẹo cô ta một câu: “Tôi thấy bạn học Phương Cầm đang muốn nghĩ đến Mã Kiến Minh rồi.”
“Đúng rồi, Phương Cầm, khi nào thì chúng tôi có thể uống ly rượu mừng ngọt ngào của hai người vậy?”
Hai năm nay Phương Cầm cùng với Mã Kiến Minh vẫn luôn vô cùng ân ái.
Lúc nào cũng ăn cơm cùng nhau, tan học cùng nhau, thậm chí người thường xuyên đưa Phương Cầm về ký túc xá cũng là Mã Kiến Minh.
Đột nhiên bị hỏi như vậy, mặt Phương Cầm nhịn không được mà đỏ lên, ngữ khí có chút ngọt ngào mà nói: “Sang năm, bọn tôi lên kế hoạch là sang năm sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.”
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến thanh âm của bác gái quản lý ký túc xá: “Phương Cầm? Ai là Phương Cầm thế, phía dưới có người tìm cháu kìa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận