Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 961:

Hầu tử tỏ vẻ trang trong mà nói, giọng nói rõ ràng dõng dọc: “Cứ thử cướp bóc hàng hóa, không cần trình báo lên trên, có thể xử phạt ngay lập tức.”
Chu Trung Phong thổi nhẹ nòng súng của cây súng đang nằm trong tay, làn khói trắng bị anh thổi đến ngay trước mặt của Bành Văn Binh.
“Nghe rõ chưa hả?”
Đôi mắt của Bành Văn Binh hơi rụt rè lại, anh ta dựa vào lý lẽ mà tranh chấp: “Chúng tôi không phải là kẻ cướp hàng hóa, chúng tôi là dựa theo quy trình đàng hoàng, có thủ tục để kiểm tra một cách hợp pháp.”
“Thủ tục ở đâu?”
Ngay tại đó, Bành Văn Binh sờ vào túi áo ở trước ngực mình, lấy ra một tờ phiếu chứng kiểm tra: “Ở đây.”
Chu Trung Phong quét mắt qua Hầu Tử, chỉ trong giây lát, cậu ta liền hiểu rõ.
Giựt phăng tờ phiếu chứng kiểm tra trên tay của Bành Văn Binh, ngay lập tức cuộn tròn lại rồi nhét vào miệng mình, ra sức nuốt xuống.
Nghẹn đến mức cậu ấy trừng hết cả mắt lên, ra sức nói: “Không còn nữa rồi.”
Bành Văn Binh: “…”
Chu Trung Phong: “…”
Anh là đang muốn để Hầu Tử nhìn sơ qua phiếu chứng, tìm lỗi sai sót, không ngờ rằng, Hầu Tử lại nuốt luôn cả tờ phiếu chứng luôn.
Nuốt rồi thì thôi vậy.
Rất phù hợp với tác phong bộ đội của bọn họ, từ trước đến giờ đều là loại binh lính càn quấy.
Bành Văn Bình nhanh chóng phản ứng lại, anh ta tức giận tột cùng: “Chu Trung Phong, các người lúc này là đang từ chối để kiểm tra, hủy đi tờ phiếu chứng kiểm tra, chúng tôi có quyền tịch thu số hết thảy số hàng hóa này.”
Chu Trung Phong nghe xong, lại một lần nữa đặt cây súng lên trên đầu của Bành Văn Binh: “Tiếp tục đi.”
Bành Văn Binh cứ như là con gà trống đang bị bẻ cổ vậy, nhất thời không thốt lên được lời nào.
Chu Trung Phong nói: “Xí nghiệp vận tải đường biển vận chuyển hàng hóa đến, cần phải kiểm tra qua ba lần, lần thứ nhất là do bộ đội phê duyệt, lần thứ hai là do Dương Thành phê duyệt, lần thứ ba là do thủ đô phê duyệt.”
“Theo như tôi được biết, ba ải này đã đủ cơ sở để hàng hóa được vận chuyển an toàn đến nơi, mạn phép hỏi câu, đồng chí Bành Văn Binh, lần thứ tư của anh là lấy từ đâu ra hả? Xí nghiệp vận tải đường biển thì anh không nhận, bộ đội Dương Thành anh cũng không nhận, về phía đơn từ bên thủ đô, anh càng không nhận, vậy thì đồng chí Bành Văn Binh, anh nói tôi nghe, anh có phải là đang lăng mạ trước bộ đội hải đảo, trước Dương Thành, trước thủ đô không hả?”
“Để toàn bộ chúng tôi đi phối hợp với một chức vụ chủ nhiệm nhỏ nhoi như anh đây sao?”
Điều này, Bành Văn Binh thật không dám nhận. Thừa nhận một cái, vậy anh ta chẳng phải là đang biến thành bè phái phản động sao?
Tất cả những bộ phận đứng đầu như vậy, anh ta cũng không nhận, chỉ biết đến mỗi mình mình, anh ta cho rằng mình là ai cơ chứ?
Là lãnh đạo sao?
“Chu Trung Phong, anh đừng có ở đó mà ăn nói bừa bãi, anh đừng có ở đó mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi, chúng tôi lần này đúng thật là chỉ kiểm tra theo thường lệ, là kiểm tra thường lệ!”
Anh ta lại một lần nữa nhấn mạnh bốn chữ kiểm tra thường lệ.
“Những hàng hóa do phía bên hải đảo nhập vào trong thủ đô, nếu như phải qua ải kiểm tra lần thứ tư, vậy thì mời anh lấy phiếu chứng thông báo kiểm tra ra, nếu không thì không cần nói gì cả.”
Bành Văn Binh có sao?
Đương nhiên là không rồi, anh ta đúng thật là không có cho nên là mới đang kéo dài thời gian.
Ngay từ sáng sớm đã dẫn theo cả đám người, lấy tờ phiếu chứng tạm thời để qua đây tra xét.
Nhưng mà, thật không ngờ rằng, một kẻ mặt dày lại còn cố chấp như Chu Trung Phong đây, mặc kệ tất cả, không ngờ lại còn dám ra tay với thủ đoạn tàn độc như vậy.
Tình thế của hai bên lúc này cứ như đang căng cứng hết cả lên.
Năm phút trôi qua.
Chu Trong Phong nhìn sang Hầu Tử cùng với Bốn Mắt, rồi dặn dò: “Lấy hàng xuống, đưa lại lên trên xe, vận chuyển đến xưởng cán thép.”
“Chu Trung Phong, anh dám!” Bành Văn Binh từ nãy đến giờ im phăng phắc, lại lần nữa mở miệng ra nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận