Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1069:

Chỉ liếc mắt một cái, Khương Thư Lan đã vô thức nhắm mắt lại.
Anh thật là đẹp trai.
Chu Trung Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt đào hoa của cô một lát, ánh mắt nhẹ nhàng di chuyển, cuối cùng nhìn thấy con dao mỏng mà sắc bén trong tay liền cố nén lại cảm xúc không nên có.
Ngay sau đó thấp giọng nói: “Anh sắp bắt đầu rồi.”
Khương Thư Lan nhẹ nhàng ừ một tiếng, hơi căng thẳng, theo bản năng mà nắm lấy góc áo Chu Trung Phong vặn thành một vòng.
Lưỡi dao lạnh lẽo di chuyển giữa hai lông mày của cô, đi đến đâu, những sợi lông mày thừa từ từ rơi xuống mũi và má.
Cảm giác hơi dính dính.
Khương Thư Lan chớp mắt, hàng mi dài và rậm khẽ cong lên giống như hai chiếc quạt nhỏ, dường như có thể lấy được trái tim của Chu Trung Phong.
Anh hơi khựng lại, lưỡi dao cắt ngang lông mày, mấy sợi lông mày ngay lập tức rơi xuống.
Chu Trung Phong giữ chặt lưỡi dao như không có chuyện gì xảy ra, ngay sau đó nhắm ngay chỗ trũng một đường tỉa xuống.
Một lúc sau, hai hàng lông mày đen nhánh và cong vút hiện ra.
Vô cùng hợp với khuôn mặt đẹp như tranh vẽ đó.
Chu Trung Phong lấy lưỡi dao về, thổi bay lông mày còn sót lại trên đó, sau đó thì thầm với Khương Thư Lan: “Được rồi, xem thử đi.”
Khương Thư Lan theo bản năng mở mắt ra, sau đó xoay người nhìn vào chiếc gương bên trong bàn trang điểm, trong gương hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, đập vào mắt nhất chính là hai hàng lông mày mỏng manh như lá liễu, có chút dịu dàng mềm mại.
Đẹp thì đẹp. Nhưng mà… Có vẻ như không có khí thế?
Trong khi Khương Thư Lan đang do dự, Chu Trung Phong đã lau sạch lưỡi dao và đặt nó trở lại vị trí ban đầu: “Em không thích nó hả?”
Khương Thư Lan lắc đầu: “Rất đẹp.”
“Anh tỉa rất đẹp.” Sau đó, cô có hơi chán nản nhíu mày: “Đôi lông mày mỏng này quá dịu dàng, em cảm thấy hình như không thể làm người khác nể phục?”
Rốt cuộc thì cô tuần tra tới lui bốn nhà máy, khi đối mặt với những người bên dưới, cô luôn muốn trầm tĩnh và oai phong hơn.
Nghe vậy Chu Trung Phong bật cười, anh không nhịn được mà nhéo mặt Khương Thư Lan, cảm giác thật dễ chịu.
“Thuyết phục người khác không dựa vào lông mày, nhưng…”
Anh dạy cho Khương Thư Lan một chiêu, ở trước mặt anh nụ cười của cô dần nhạt đi, sau đó trên khuôn mặt vô cảm hiện lên một chút lạnh lùng.
Khương Thư Lan sững sờ.
Một giây sau, Chu Trung Phong không nhịn được liền xoa mái tóc xù của cô: “Học được chưa?”
Khương Thư Lan gật đầu rồi lắc đầu, với thêm một chút nghi ngờ. Khuôn mặt trắng nõn mềm mại càng thêm thuần khiết ngây thơ.
Ánh mắt Chu Trung Phong lại tối sầm lại, lần này không chút nhân nhượng cúi người ôm ngang Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan khẽ ngâm một tiếng, đột nhiên nhớ ra có hai đứa trẻ đang ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh.
“Con ngủ rồi.” Anh hạ giọng.
Yết hầu Chu Trung Phong giật giật: “Hửm?”
Giọng nói khàn khàn có chút kìm nén cảm xúc.
Khương Thư Lan sửng sốt một lúc và khi bắt gặp khuôn mặt cực kỳ đẹp trai đó cô cũng bị kích động.
Khương Thư Lan khẽ đảo đôi mắt đờ đẫn, nổi lên suy nghĩ muốn đùa nghịch.
Hai tay cô ôm lấy cổ Chu Trung Phong, cúi đầu, đôi môi anh đào hơi hé mở xuyên qua lớp vải cắn xuống “vết hoa mai” của Chu Trung Phong.
Không mạnh không nhẹ nhưng đủ để khiến người ta có một loại âm thanh điện giật giòn tan tê tái.
Chu Trung Phong vô thức hít một hơi thật sâu và hoàn toàn sững người.
Như thể nó sẽ không di chuyển nữa.
Anh cúi đầu bắt gặp đôi mắt ngây thơ và trong sáng của Khương Thư Lan.
Cô dựa vào bên tai Chu Trung Phong, cắn vành tai của anh, thổi vào một hơi: “Chu Trung Phong, muốn…. em….”
Kết thúc của hai từ cuối cùng dường như có một cái móc nhỏ.
Cả người Chu Trung Phong nóng rực, hít một hơi thật sâu ném cô lên, khàn giọng thốt ra hai chữ.
“Yêu tinh!”
Đây là một mặt khác của Khương Thư Lan mà trước đây anh chưa từng thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận