Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 341:

Khương Thư Lan vâng một tiếng: “Sư trưởng Lôi, chú tìm cháu sao ạ?”
Cô ngồi trên ghế, tay đặt trên đầu gối, thoáng có chút câu nệ.
“Ừm.” Sư trưởng Lôi tán gẫu qua loa: “Cháu cãi nhau với Chu Trung Phong sao?”
Ngữ khí hòa ái, như thể là một trưởng bối.
Khương Thư Lan dùng sức mà nhéo nhéo ngón tay, cô cười cười, ngữ khí bình tĩnh: “Đúng vậy, hai bọn cháu đang có chút mâu thuẫn ạ.”
“Vợ chồng mới cưới nhau có mâu thuẫn là chuyện bình thường, nhưng cả hai mỗi người nên nhịn nhau một chút, như vậy mới sống vui vẻ được.”
Khương Thư Lan nhẹ nhàng vâng một tiếng, trong phút chốc liền thả lỏng.
Sau đó sư trưởng Lôi lại nói: “Nghe nói lúc trước cháu đi xem mắt nhầm đối tượng đúng không? Có thể nói cho chú biết là tại sao được không?”
Khương Thư Lan lo lắng, cô mím môi, ngượng ngùng mà cười cười: “Còn không phải là do cháu đã nhầm anh ấy là người đàn ông đã một đời vợ Trâu Dược Hoa sao ạ?”
“Lúc ấy nổi nóng nên liền mắng anh ấy, đâu có biết là mình mắng nhầm người.”
“Tình cảnh lúc đó của cháu không phải là rất cần đi xem mắt với người tên Trâu Dược Hoa ư? Sao lại mắng người đó??”
Khương Thư Lan do dự, ngón tay cô đan vào nhau chặt hơn chút, có hơi thẹn thùng: “Bởi vì lúc đó có rất nhiều người nói bóng nói gió, nói cháu là cô gái chưa chồng giờ lại đi làm mẹ kế, sau này cũng chỉ đi theo hầu người khác.”
Điều này hoàn toàn không hề có trong hồ sơ.
Lúc trước khi Khương Thư Lan đi xem mắt Trâu Dược Hoa, có không ít nữ đồng chí ghen tỵ với cô.
Mấy câu hỏi khó trả lời này không phải chỉ bị nhắc đến một lần.
“Vậy lúc ở trên xe lửa, cháu đã phát hiện ra bọn buôn người như thế nào vậy?”
Khương Thư Lan ngẩng đầu, khuôn mặt đang tươi cười lập tức hiện lên một tia kỳ quái: “Không phải lúc đó cháu đưa Thiết Đản đi lấy nước, vô tình làm đổ nước nóng lên tay kẻ buôn người sao ạ? Sau đó thấy đứa nhỏ mà người phụ nữ buôn người kia bế không khóc không nháo chút nào, cháu lập tức nghi ngờ.”
Ngữ khí vô cùng thành thật, còn mang theo mấy phần nghi hoặc, sao sư trưởng Lôi lại hỏi cô như vậy.
Sư trưởng Lôi gật đầu: “Được rồi, chú biết rồi, Tiểu Khương quay về đi, sống với Chu Trung Phong cho thật tốt.”
Khương Thư Lan vâng một tiếng, câu nệ mà nắm góc áo, bày rõ ra vẻ bất an cùng với không yên: “Sư trưởng Lôi, cháu có vấn đề gì sao ạ?”
Sư trưởng Lôi lại càng thả lỏng hơn: “Không có gì đâu, chỉ là đột nhiên muốn biết rõ về tình huống lúc trước thôi, hiện giờ nhìn qua thấy cả hai người đều ổn, chú cũng yên tâm rồi.”
Đều là hồ ly ngàn năm nên vô cùng cẩn thận. Khương Thư Lan nhẹ nhàng mà gật đầu, nghĩ có chút sợ hãi mà vuốt ngực: “Vậy là tốt rồi.”
Đợi sau khi ra khỏi văn phòng, vẻ bất an trên mặt Khương Thư Lan đều biến mất hết.
Đến cả nét cười trên mặt cũng nhạt đi mấy phần, cô vượt qua ải rồi đúng không?
Trong văn phòng, Khương Thư Lan vừa đi. Sư trưởng Lôi lấy ra một tập hồ sơ, lúc còn đang băn khoăn không biết có nên tiếp tục truy cứu điều tra hay không.
Lại nghĩ thầm, người vợ đơn thuần chất phác như Khương Thư Lan, chắc chắn không phải là người có thể lừa gạt người khác được.
Mà sư trưởng Lôi đâu có biết rằng tất cả mọi chuyện trước đó đều là Khương Thư Lan diễn kịch.
Khương Thư Lan vừa bước ra khỏi phòng làm việc đã bị người khác gọi lại: “Thư Lan.”
Là Chu Trung Phong.
Anh từ chuyến dã ngoại huấn luyện bộ đội trở về, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi màu xanh.
Bởi vì vừa nãy mới tham gia huấn luyện nên mồ hôi ướt cả quần áo anh, áo sơ mi sợi tổng hợp mỏng dính sát lên cơ bắp thon chắc căng ra của anh lộ rõ dấu vết nhô lên rất rõ ràng, nhìn trông có hương vị khó nói thành lời.
Nghe thấy tiếng gọi theo bản năng Khương Thư Lan quay đầu nhìn lại thì thấy Chu Trung Phong, bước chân cô dừng lại.
Chu Trung Phong chạy chậm về phía cô: “Sư trưởng Lôi tìm em hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận