Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1465:

La Ngọc Thu lấy ống nghe khỏi người của ông nội Chu, mang theo mấy phần bất đắc dĩ mà nói: “Nén bi thương.”
Lời này nói ra có ý nghĩa gì mọi người đều hiểu rất rõ.
Cơ thể Chu Trung Phong như thể sắp không vững được nữa, Khương Thư Lan theo bản năng mà dìu anh, lúc này mới kinh ngạc mà phát hiện, bàn tay lớn bốn mùa đều khô nóng của đối phương lúc này đây lạnh như băng mà run rẩy.
“Anh không sao.”
“Tại sao lại gặp chuyện không may như vậy?” Thanh âm anh có chút khàn khàn.
Dì Lý lau đi những giọt nước mặt đang không ngừng rơi: “Ông cụ đi ra ngoài luyện Thái Cục Quyền, tôi ở nhà để dọn dẹp, chợt nghe thấy có tiếng động vang lên.”
Nhưng mà cho đến khi bà ấy chạy ra ngoài thì đã không còn kịp nữa rồi.
Chu Trung Phong nghe như vậy thì bàn tay chợt nắm thành nắm, trong lòng anh, sức nặng của ông bà nội còn lớn hơn cả cha mẹ nữa.
Ngược lại bà nội Chu lại vô cùng bình tĩnh, bà ấy vừa sửa soạn lại cho ông nội Chu vừa nhẹ nhàng mà nói: “Người cũng già rồi, đều sẽ có ngày này hết, vấn đề đơn giản là sớm hay muộn thôi, mọi người không cần tự trách mình.”
Ngữ khí tuy rằng bình tĩnh, nhưng hốc mắt cũng đã đỏ lên rồi.
“Khi ấy tôi với ông ấy đều nói sẽ để cho ông ấy tiễn tôi đi trước, không ngờ mệnh tôi còn cao hơn ông ấy, cứ vậy ra đi không nói câu nào như vậy, khiến cho bà già này phải sửa soạn cho ông ấy nữa, thật là.... Ông đó, cả đời này cuối cùng ông cũng thắng được một lần rồi.”
Mọi người nghe những lời của bà nội Chu xong đều trở nên trầm mặc theo.
Không biết qua được bao lâu, bà nội Chu cũng đã sửa soạn xong cho ông nội Chu, lúc này mới nói với Chu Trung Phong cùng với Khương Thư Lan: “Được rồi, đưa ông ấy đi hỏa táng đi, đến lúc đó đem tro cốt ông ấy đến thủ đô là được rồi.”
Nói xong lời này, bà ấy nhìn thoáng qua ông nội Chu, bóng dáng tiêu điều mà đi vào phòng.
Sau đó đến cả lễ hỏa táng lẫn lễ tang bà nội Chu đều không tham gia.
Mãi đến buổi sáng thứ ba, hai vợ chồng Khương Thư Lan lo lắng cho bà nội Chu vậy nên liền kêu Nháo Nháo cùng với An An mấy ngày này dù thế nào cũng phải ở bên cạnh đối phương.
Nháo Nháo và An An lớn rồi, cũng hiểu chuyện hơn rồi, dường như đi đâu cũng như hình với bóng không chịu rời.
Nhưng mà lúc xem ti vi, bà nội Chu liền chỉ vào tiết mục trên ti vi, đột nhiên nói: “Đây là kênh hí kịch mà ông cố mấy đứa thích nhất.”
“Để cho bà cố nghe thử đi?”
Nge được lời này, Nháo Nháo cùng với An An quay qua nhìn nhau, nhưng cũng nghe lời lập tức dừng lại ở kênh truyền hình này.
Nhưng sau khi màn biểu diễn kết thúc, đối phương lập tức im lặng.
Điều này khiến cho Nháo Nháo với An An đều có chút bất an, lập tức thấp giọng gọi: “Bà cố, bà còn muốn xem kênh nào nữa không?”
Không có ai trả lời.
Nháo Nháo lập tức đứng lên, đi tới sau lưng của bà lão, đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vai đối phương: “Bà cố?”
Tay còn chưa đưa đến, cơ thể bà nội Chu liền ngã gục xuống.
Trong phòng nháy mắt trở nên tĩnh mịch.
Nháo Nháo có chút bối rối, cậu vội vàng kéo tay của bà nội Chu: “Bà cố, bà đừng dọa Nháo Nháo mà?”
“Bà mau tỉnh lại đi, tỉnh lại đi có được không?”
Từ lúc Nháo Nháo với An An được sinh ra, bà nội Chu với ông nội Chu vẫn luôn làm bạn với bọn họ.
Ngay lúc này, hai người không khỏi hoang mang.
Đáng tiếc, dù bọn họ có gọi như thế nào, đối phương đều không có động tĩnh gì hết.
Điều này khiến cho hai người bọn họ đều trợn tròn mắt, An An nhẹ xoa xoa mặt: “Anh mau đi gọi cha.”
Không biết qua được bao lâu, Chu Trung Phong cùng với Khương Thư Lan đều đi vào, vừa thấy bà nội Chu tựa vào ghế như đang ngủ, bọn họ còn gì không biết nữa.
Bà lão cũng đi rồi, đi theo ông lão rồi.
Thanh âm Chu Trung Phong bi thương mà gọi một tiếng: “Bà nội!”
Lập tức hốc mắt liền đỏ lên, không nói được lời nào nữa.
Ba ngày trước, anh mới phải tiễn ông nội, ba ngày sau đã phải tiễn cả bà nội nữa.
Điều này đối với Chu Trung Phong mà nói là chuyện khó có thể chấp nhận được, dù biết sinh lão bệnh tử là chuyện thường ở đời, nhưng đối với người thân mà nói là chuyện mãi không thể chịu đựng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận