Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 706:

Nếu như không có gì thay đổi, buổi chiều sẽ bắt đầu lan truyền thông báo tuyển nhân công trên đảo.
Dừng một lúc, lại nhớ tới một đề nghị trong lúc họp, Chu Trung Phong do dự một chút, cuối cùng không giấu Khương Thư Lan nữa.
“Buổi họp hôm nay có đưa ra một đề nghị, muốn em làm tổng quản trong việc phỏng vấn các công nhân vào làm trong ba nhà máy, ý kiến của em thế nào?”
Lúc này tất cả mọi người trên bàn cơm đều đồng loạt nhìn về phía Chu Trung Phong.
Khương Thư Lan ngạc nhiên, đũa đang cầm trên tay cũng phải đánh rơi: “Để em tới phỏng vấn mọi người sao?”
Cô hoàn toàn không ngờ được rằng, bản thân sẽ được đi tới phỏng vấn nhân công vào nhà máy làm như vậy.
Chu Trung Phong gật đầu: “Đúng vậy, ba nhà xưởng này, ban đầu chính là ý tưởng của em, vậy nên bọn họ cảm thấy em cũng góp một phần trong đó, muốn ủy quyền cho em một phần.”
“Vậy nên để em tham gia vào tới tư cách là người lãnh đạo.”
Khương Thư Lan suy nghĩ một lát rồi nói: “Bỏ đi, loại chuyện này rất dễ đắc tội với người khác, cũng không thú vị gì, em không hứng thú gì với quyền hạn hết, thời gian này chi bằng em ở nhà cân nhắc xem làm thế nào để có thể làm được nhiều rau củ khô một chút để gửi cho qua cho cha mẹ ở bên đó còn hơn.”
“Thực sự không đi sao?”
Chu Trung Phong có chút ngạc nhiên, quyền lợi của việc làm tổng quản đi phỏng vấn này quả thực không nhỏ chút nào.
Nếu như cô đồng ý, dường như có thể dự đoán được nhà bọn họ trong thời gian dài kế tiếp sẽ phải tiếp rất nhiều khách tới thăm nhà.
Tới thăm hỏi như vậy không phải vì lý do gì khác mà là vì muốn thân cận hơn với Khương Thư Lan.
Khi đó đến lúc tới phỏng vấn sẽ dễ dàng được thông qua hơn.
Khương Thư Lan lắc đầu: “Em đi làm cái gì chứ? Em không muốn đi đâu.”
Dù sẽ có nhiều quyền lợi, nhưng cũng không dễ dàng gì mà xử lý được, cô không muốn nhận lấy.
Chi bằng ở nhà tự mình cân nhắc chuyện này chuyện kia còn vui hơn.
Thấy cô thực sự không muốn đi, Chu Trung Phong lúc này mới gật đầu: “Vậy được rồi, anh sẽ đến đó nói với quân đội, từ chối chuyện này giúp em.”
Khương Thư Lan ừm một tiếng, cô hỏi tới chuyện chính: “Anh đi Dương thành khoảng bao nhiêu ngày vậy?”
Từ lúc kết hôn cho đến bây giờ, cô chưa lần nào tách Chu Trung Phong xa đến vậy.
Chu Trung Phong: “Nếu nhanh thì một ngày thôi, chậm thì phải đến hai ngày.”
“Có cần phải mang gì về từ Dương thành không?”
Lần trước là có hai người cùng đi với nhau, lần này chỉ có một mình anh đi.
Khương Thư Lan lắc đầu: “Trong nhà cái gì cũng có rồi.” Dừng một chút, cô quay qua nhìn về phía cha Khương mẹ Khương: “Cha mẹ, cha mẹ có cần gì không?”
Hai vợ chồng già này cho dù muốn cũng sẽ nói là không muốn.
Ngày nào cũng ăn cơm, ngủ nghỉ ở nhà của con rể, sao có thể mở miệng ra nói muốn thứ này thứ kia được chứ!
Hai ông bà lão đồng loạt lắc đầu.
“Không cần mang gì về đâu, con đến đó rồi quay về sớm một chút, nhớ chú ý an toàn.”
Đến tầm trưa, Chu Trung Phong lại đi tới văn phòng trước, nói rõ ý kiến thái độ của Khương Thư Lan, nói cô sẽ không tiếp nhận lấy công việc phỏng vấn lần này.
Nghe được lời này của Chu Trung Phong.
Mọi người ở trong văn phòng đều không biết phải nói gì.
Sau một hồi, chính ủy Tống đột nhiên nói: “Trung Phong à, Tiểu Khương nhà cậu....” Hắn ta giơ ngón tay cái lên: “Ngầu lắm.”
Không phải tất cả mọi người đều có thể quyết đoán được như Khương Thư Lan.
Đối mặt với quyền hạn lợi lộc, ai nấy cũng đều không quả quyết nổi.
Phải biết rằng dù cô có đồng ý đi nữa thì cũng không ai có quyền được nói gì cô, dù sao thì về phương diện này, cô cũng rất mạnh mẽ và quyết đoán.
Chu Trung Phong cũng cảm thấy rất kiêu ngạo, nhưng anh vẫn khiêm tốn mà nói: “Thư Lan nhà tôi không cần quyền lực.”
Dứt lời, anh không nói gì thêm với mọi người nữa.
Anh trực tiếp cầm tờ đơn phê duyệt mà đi ra khỏi đảo.
Đi thẳng đến Dương thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận