Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 143:

Dứt lời, lúc này anh mới lần lượt đặt ba bao đồ xuống bên dưới giường.
Trên người Khương Thư Lan có đeo một tay nải, còn lại là một bao to đồ ăn, lập tức đặt ở trên bàn.
Về phần lồng gà định đặt bên hành lang, nhưng có chút vướng víu, vậy nên bọn liền đặt lồng gà bên dưới bàn.
Chỉ là lồng gà có hơi lớn, dù nhét thế nào cũng không vừa được.
Khương Thư Lan sốt ruột nói: “Anh hai em là một nghệ nhân già đời, sao lúc này lại làm lồng gà lớn như vậy chứ?”
Cô vẫn tiếp tục cố hết sức, Tiểu Thiết Đản ở bên cạnh lại nhìn thoáng qua lồng gà, lén đứng dịch sang bên cạnh.
Lớn như vậy là vì cậu bé cố ý kêu bác hai làm rộng ra chút.
Cậu bé vốn tưởng cô xa nhà sẽ không dẫn theo cậu bé, liền trộm thả gà ra, còn bản thân thì chui vào bên trong lồng.
Để cô cậu bé mang theo lồng gà cùng cậu bé rời khỏi nhà.
Nhưng làm sao biết được, bệnh đột nhiên tái phát nên được cô dẫn theo cùng luôn.
Chỉ là lời này Tiểu Thiết Đản hoàn toàn không dám nói, cậu bé hướng về phía Chu Trung Phong mà chớp chớp mắt, ý bảo anh còn không đi giúp vợ mình đi kìa!
Khóe miệng Chu Trung Phong thiếu chút nữa không nhấc lên được nữa, Tiểu Thiết Đản này còn nhỏ mà đã quỷ quyệt như vậy rồi.
Sau khi anh cất gọn được hành lý xuống bên dưới giường, liền nói với Khương Thư Lan: “Gà này không thể để đầu giường được, để anh mang tới toa xe ăn uống, như vậy vào buổi tối sẽ không quấy rầy giấc ngủ của người khác.”
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ thấy cũng có lý liền đưa lồng gà qua cho anh, cô còn mở thêm một cái lỗ để nhìn vào bên trong, nhìn thấy hai con gà đang phờ phạc ủ rũ.
Chắc là cũng có chút say xe rồi.
Khương Thư Lan lo lắng nói: “Tốt nhất là tìm một vị trí thông gió một chút, nếu không em sợ bọn chúng sẽ không sống được cho đến lúc tới hải đảo mất.”
Lời này khiến không chỉ có Chu Trung Phong nở nụ cười mà những người khác trong toa xe cũng phải bật cười.
Khương Thư Lan không hiểu, thấy Chu Trung Phong đi mượn chỗ để nhờ lồng gà trong chốc lát, liền lấy đồ ăn mà mẹ Khương làm cho cô ra.
Vừa đặt ở nơi thoáng khí trên bàn, độ ấm bên trong thùng xe rất cao, sợ sẽ làm hỏng đồ ăn mất.
Cô quay sang hỏi xem Tiểu Thiết Đản có đói bụng hay không.
Làm sao mà không đói cho được chứ?!
Hơn bốn giờ sáng đã thức dậy, đi tới đây cho đến lúc này cũng hơn mười giờ rồi, thoáng cái đã hết sáu tiếng đồng hồ.
Tiểu Thiết Đản đương nhiên là rất đói bụng rồi.
Còn chưa đến giờ ăn cơm, nước ấm ở trong xe cũng không quá ấm.
Khương Thư Lan định lấy bánh bột chiên từ bên trong túi tay nải màu xanh biếc ra.
Thứ này vốn là bột mì rán lên, ăn vào vừa đỡ đói còn có thể làm đồ ăn vặt, đã vậy còn vô cùng ngon miệng nữa.
Chỉ là lúc vừa lấy cá khô rán ra thì tìm thấy được bánh bột chiên. Cô lại thấy bên cạnh bánh bột chiên liền rơi ra một món đồ, rơi ngay trên mặt đất.
“Phịch” một tiếng.... Tiếng động không lớn không nhỏ, vừa vặn thu hút được sự chú ý của mọi người.
Khương Thư Lan lúc nhìn thấy nhân sâm núi già rơi trên mặt đất, cô lập tức sửng sốt.
Buổi sáng lúc cô đi đã cố ý kiểm tra tất cả hành lý rồi, xác định bên trong không có nhân sâm núi già thì mới yên tâm rời đi.
Túi tay nải này ban đầu vốn được Chu Trung Phong đeo trên người.
Cô thấy nhiều đồ ăn như vậy, còn có rất nhiều dầu mỡ, còn cây nhân sâm núi già kia được nâng niu chẳng khác nào bảo bối.
Cha mẹ dù thế nào cũng sẽ lo cây nhân sâm núi già kia chịu ủy khuất mà không để vào bên trong bao đựng đồ ăn đâu.
Nhưng không ngờ vẫn để cây nhân sâm này vào trong.... Cứ vậy mà đặt cây nhân sâm vào bên trong bao đựng đồ ăn.
Khương Thư Lan lập tức cảm thấy vô cùng ảo não, sao cô lại quên kiểm tra bao đồ ăn này được chứ?
Lúc Khương Thư Lan đang ngồi xổm xuống, chuẩn bị nhặt cây nhân sâm núi già lên, người đàn ông trung niên nằm ở giường phía trên bọn họ, mang theo một cái kính đen, tập trung nhìn vào, kinh ngạc mà nói: “Cây nhân sâm núi này của mấy người chắc hẳn phải hơn ba trăm năm tuổi rồi đúng không?”
Dài bằng cả một cánh tay người, đây mới chính là cây nhân sâm chân chính!
Căn bản đều đã thành hình cả rồi!
Người đàn ông kia vừa mở miệng, tất cả mọi người trên toa xe đều quay lại nhìn, cây nhân sâm ở Đông Bắc thì bọn họ đều gặp qua hết rồi, nhưng cây nhân sâm hơn ba trăm tuổi thì bọn họ chưa thấy qua bao giờ.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, không muốn trả lời quá nhiều về vấn đề này, cô trực tiếp dùng giấy dầu cuộn nhân sâm lại, định cất gọn vào.
Khôn ngoan thì sẽ không để lộ ra ngoài nhiều chuyện, đạo lý này cô vẫn luôn hiểu rõ.
Chỉ là hơi chậm một chút, vị đồng chí nam ở giường trên kia đã nhảy xuống: “Nữ đồng chí, tôi có thể nhìn nhân sâm núi của cô một chút được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận