Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1041:

Sợi mì thon dài màu trắng, bên trên một bên được đặt rau cải thìa xanh non, một bên là hai quả trứng chiên vàng, vị trí ngoài cùng, là một vòng tròn tôm đỏ, trông cực kỳ phong phú.
Chu Trung Phong mới vừa thăm con đi ra, đương nhiên một mình anh đi ra, bọn nhỏ vẫn còn đang ngủ, căn bản không biết anh là ai.
Nhưng khi anh vừa đi ra, đã ngửi được mùi hương bên ngoài, anh liền hít một hơi.
“Thơm quá...”
Đầu tiên Khương Thư Lan kiểm tra tay anh một chút, thấy đều đã được bôi thuốc tím, lúc này mới buông tha anh: “Đủ để cho anh ăn no, mau ăn đi.”
Chu Trung Phong ừ một tiếng, nhận lấy đôi đũa, bắt đầu ăn những miếng lớn.
Vừa ăn, vừa nói: “Anh ở trên chiến trường lửa đạn liên miên, nhớ nhất là một chén mì do em làm.”
Hương vị đó khiến cho Chu Trung Phong năm lần bảy lượt cận kề cái chết nghĩ đến.
Nếu như trước khi chết, được ăn một bữa cơm do vợ làm, có chết cũng không tiếc.
Nói xong, anh nhìn thấy sắc mặt Khương Thư Lan thay đổi.
Chu Trung Phong: “Vợ à, anh sai rồi.”
“Thật ra điều anh muốn nhất chính là em.”
Khương Thư Lan cảm giác Chu Trung Phong đi ra ngoài một chuyến này, miệng ngọt hơn trước không ít.
Nếu canh gác ở chiến trường như thường lệ, anh tuyệt đối không có khả năng nói ra câu này.
Khương Thư Lan không biết lần này bọn họ ra tiền tuyến, Chu Trung Phong năm lần bảy lượt lưu luyến ở bờ vực sinh tử.
Lúc ấy anh chỉ có một ý niệm, tính tình anh vốn lãnh đạm, đối với Thư Lan cũng chưa bao giờ nói qua những lời nói dễ nghe.
Anh chỉ cảm thấy nếu thật sự không nói những lời ấy, dường như sẽ để lại tiếc nuối rất lớn.
Vậy nên lúc này mới có sự thay đổi.
Chỉ là chuyện này Khương Thư Lan cũng không biết.
Cô tức giận liếc nhìn anh, cái gì cũng chưa nói, lại giống như đã nói lên tất cả.
Cái nhìn này, tố cáo Chu Trung Phong đứng núi này trông núi nọ.
Từ sau khi vợ mang thai, hai người bọn họ cũng rất ít khi thân mật, sau khi sinh con, lại ở cữ chăm sóc cơ thể, còn có cha Khương mẹ Khương ở đây, kỳ thật nhiều khi họ không thể quan hệ vợ chồng.
Càng đừng nói, còn có hai đứa bé không biết khi nào sẽ khóc lóc tỉnh lại, đứa bé hay đái dầm.
Hiện tại càng không có cơ hội.
Cẩn thận tính toán, hai người đã một năm không thân thiết.
Chu Trung Phong: “Vợ ơi?” Hàm ý thăm dò.
Khương Thư Lan đỏ mặt gật đầu: “Anh nhẹ nhàng một chút.”
Phòng bên cạnh có cha mẹ, còn có hai đứa trẻ, chưa kể trên giường của bọn họ cũng có.
Cái gật đầu này đối với Chu Trung Phong mà nói, dường như không tiếng động mời gọi anh.
Đêm nay, chiếc giường tre kêu cọt kẹt, lung lay cả đêm.
Bởi vì sợ bị nghe thấy, thanh âm hai người cũng phá lệ kiềm nén, rõ ràng là vợ chồng chính thức, trái lại giống như là yêu đương vụng trộm.
Cái cảm giác kích thích này, có lẽ chỉ có người trong cuộc mới biết.
Một lần...
Hai lần...
Chờ đến lần thứ ba, Khương Thư Lan thật sự đã quá mệt mỏi, hoàn toàn ngủ thiếp đi, còn người đàn ông ở trên người vẫn làm việc không biết mệt mỏi.
Sau khi kết thúc một màn ân ái, đã là hơn hai giờ sáng.
Bên ngoài vang lên tiếng ếch kêu, làn gió thổi chầm chậm, thổi những chiếc lá trên cây vào cửa sổ, tạo ra tiếng xào xạc.
Chu Trung Phong ôm Khương Thư Lan đang ngủ say, nhẹ nhàng lau mặt, nhưng mới vừa đặt cô xuống giường, Nháo Nháo nhận thấy tiếng động không giống nhau, cái miệng nhỏ chu lên, khóc lớn.
Oa oa oa, oa oa oa, liên tục không ngừng.
Cực kỳ giống tiếng ếch bên ngoài đang gọi ếch đến.
Chu Trung Phong nhíu mày trong vô thức, vốn dĩ muốn che lỗ tai Khương Thư Lan lại, nào ngờ đâu Khương Thư Lan lại theo phản xạ có điều kiện mà lao đến chỗ con.
Cái tay còn lại đã cởi áo.
Buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.
Chu Trung Phong thấy một màn này, liền rơi vào trầm mặc, nhìn động tác thuần thục của Thư Lan, liền biết đã có vô số lần vào ban đêm, cô bị con đánh thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận