Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1304:

Bốn năm năm đã trôi qua, thậm chí so với lúc còn là con gái cô càng xinh đẹp thêm mấy phần. Lúc còn con gái xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng lại thiếu đi mấy phần vị nữ nhân, mà hiện tại mặt mày cô cực kỳ diễm lệ, xinh đẹp cười cười nói nói nhưng lại mang theo vài phần uy nghiêm.
Uy nghiêm?
Uy nghiêm chính là cái gì?
Đó là một người thân ở địa vị cao, thường xuyên ra lệnh cho người khác mới có khí thế như vậy.
Khương Thư Lan, sau khi kết hôn liền trải qua thời gian tốt như vậy sao?
Nghĩ tới đây Giang Mẫn Vân cụp mắp, trong mắt lóe lên một tia ghen ghét, lại nghĩ đến quãng thời gian nước sôi lửa bỏng của mình.
Cô ta nghĩ... Vốn dĩ cuộc sống của Khương Thư Lan, vốn là của cô ta.
Đúng vậy, tất cả đều thay đổi.
Giang Mẫn Vân hít sâu một hơi, bóp chặt lòng bàn tay, cưỡng bức chính mình bình tĩnh lại: “Phu nhân đội trưởng chính là không giống người thường, thời điểm nói người khác là chó điên, đôi mắt liền không chớp không nháy một cái. Đây là tố chất vợ của đội trưởng hay sao?”
Khương Thư Lan nghe được lời nói bất ngờ như vậy, nhưng lại không hề thấy bất ngờ.
Chỗ nào có Tưởng Lệ Hồng, nơi đó liền có Giang Mẫn Vân, thực sự rất bình thường.
Chỉ là làm cho cô thật không ngờ chính là Giang Mẫn Vân hiện tại trang điểm như một cô gái chốn phong trần. Làm cho trên mặt cũng mang theo mệt mỏi.
Cùng với Giang Mẫn Vân bốn năm trước kia, thật sự là khác biệt quá lớn.
Thậm chí Khương Thư Lan cảm thấy, nếu ở trên đường, cô không nhất định có thể nhận ra người phụ nữ trước mắt này là Giang Mẫn Vân.
Nghĩ đến lời Giang Mẫn Vân vừa nói, Khương Thư Lan nhẹ nhàng nói bâng quơ: “Tố chất là đối với người, đối với súc sinh cần nói tố chất sao? Hay là nói, Giang Mẫn Vân cô vẫn luôn đối xử giống hệt nhau như vậy?”
“Cô...” Giang Mẫn Vân giơ tay.
Khương Thư Lan lạnh lùng mà nhìn cô ta ba giây: “Tôi đề nghị cô vẫn là quản giáo thật tốt chó không biết nói chuyện trong nhà. Bằng không thì nhà họ Khương chúng tôi không ngại đem răng cùng lưỡi chó rút ra đâu.”
Lời này lộ ra một cỗ quả quyết cùng hàn ý.
Lời như vậy trước đây Khương Thư Lan sẽ không nói. Nhưng kết hôn sinh con, rèn luyện trên khía cạnh buôn bán, đã khiến cho bản thân cô hiện tại có thể trở thành một người tự mình gánh vác được một phía.
Thậm chí chính cô mới là người ra lệnh.
Khí thế cùng uy hiếp như vậy dù là Giang Mẫn Vân cũng không chịu nổi, thân thể cô ta lung lay, có chút khiếp sợ.
Đây chính là Khương Thư Lan sao?
Thời điểm Giang Mẫn Vân đang khiếp sợ.
Trâu Dược Hoa dắt tay con trai nhỏ của Giang Mẫn Vân là Tiểu Thạch Đầu đi theo đến đây, anh ta mười phần không tình nguyện dắt con hoang đến tìm Giang Mẫn Vân.
Nhưng mà bây giờ anh ta có việc cầu người, không chỉ là lực lượng nhân tình bên kia của Giang Mẫn Vân có thể sai sử, còn có nhà họ Giang bên này, tính toán thời gian, lúc này cha Giang cũng nên trở lại thủ đô.
Vì vậy mới có cảnh Trâu Dược Hoa mang theo đứa trẻ tới nhà họ Giang xum xoe.
Chỉ là, Trâu Dược Hoa không nghĩ tới thời điểm dắt tay đứa nhóc vắt mũi chưa sạch tới đây tìm Giang Mẫn Vân, thế nhưng lại nhìn thấy Khương Thư Lan.
Điều này làm cho Trâu Dược Hoa có chút hoảng hốt. Đây chính là Khương Thư Lan mà anh ta từng biết sao?
Khương Thư Lan đã sống qua một đời sao?
Trong trí nhớ của Trâu Dược Hoa, Khương Thư Lan vẫn luôn có bộ dạng phục tùng dễ bảo, một năm bốn mùa tóc đều búi thành chùm ở sau gáy.
Quần áo trên người vĩnh viễn mang theo dầu mỡ, không phải cô không thích sạch sẽ, mà là người một nhà mỗi người lại có một khẩu vị khác nhau. Ở nhà người khác là một ngày ba bữa cơm, mà ở nhà họ Trâu thì không chỉ có mười bữa.
Cái này cũng dẫn tới Khương Thư Lan suốt ngày chuyển động vây quanh kệ bếp. Dù dung mạo xinh đẹp cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy.
Dần dà Khương Thư Lan liền biến thành bà thím già, một bà thím già xem sắc mặt anh ta mà ăn cơm.
Mà hiện tại thì sao?
Khương Thư Lan chỉ lẳng lặng đứng yên ở nơi đó, một thân khí thế làm cho người khác không có cách nào bỏ qua. Càng đừng nói đến một gương mặt sáng bừng, trắng phát sáng, đẹp đến mức kinh người.
Tương phản quá lớn.
Cùng với người trong trí nhớ anh ta khác nhau quá xa.
Điều này làm cho tất cả âm thanh xung quanh Trâu Dược Hoa trở nên im bặt.
Thậm chí anh ta còn quên mất bản thân mình tới tìm Giang Mẫn Vân làm cái gì.
Khương Thư Lan ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, ánh mắt có chút lạnh nhạt, giống như chưa bao giờ nhận biết anh ta vậy.
Thật nhanh liền thu hồi ánh mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận