Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 488:

“Mẹ, con biết, cha con bắt con đi cưới người đã có vợ, phá hư hôn nhân của người ta, chuyện này mẹ có biết không?”
Ánh mắt cô ấy đầy trong trẻo mà nhìn mẹ mình.
Ánh mắt mẹ Lê đầy né tránh, bà ta cúi đầu, ngập ngừng: “Lệ Mai, trên đời này cha mẹ đều như vậy hết, tâm tư của cha con chung quy là muốn tốt cho con mà thôi, ông ấy muốn tìm một người chồng tốt cho con thôi mà.”
Con gái ngày nào cũng nói mình không muốn kết hôn, cũng không muốn gả cho ai hết.
Người làm mẹ như bà ta sao có thể không lo lắng được!
Vừa nghe chồng mình nói giới thiệu đối tượng cho con gái, đừng nói là người đã kết hôn, chỉ cần là đàn ông, có thể gả con gái ra ngoài là được rồi.
Dù sao có người phụ nữ nào là không lấy chồng đâu!
Nếu không lấy chồng có khác nào là kẻ quái dị chứ!
Ánh sáng trong mắt của Lê Lệ Mai lúc này dần trở nên ảm đạm, cô ấy quay đầu đi không hề nhìn mẹ mình, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu.
“Mẹ, mẹ quên rồi sao, lúc cha đánh mẹ, là ai đã đứng ra che chở cho mẹ?”
Mỗi lần cha động tay động chân với mẹ, chỉ có cô ấy dám xông vào phía trước phản kháng cha mình.
Mẹ Lê lập tức không nói nên lời được, sau một lúc bà ta mới bật ra một câu: “Có người đàn ông nào mà không đánh vợ đâu?”
Tư tưởng của mẹ Lê là tư tưởng đại biểu cho rất nhiều phụ nữ trong tộc của bọn họ.
Bọn họ rất cổ hũ, cứ luôn nhẫn nhục chịu đựng mà không biết phản kháng là gì.
Cứ vậy bọn họ chỉ có thể mà chịu khổ một lần nữa.
Mẹ đến đây càng khiến cho Lê Lệ Mai thêm kiên định.
Cô ấy nói thẳng với mấy người Chu Trung Phong: “Lê Lệ Mai tôi đích danh tố cáo Lê Hùng có nhiều vấn đề, cũng nguyện ý làm như mọi lời đã nói, một mình gánh chịu hậu quả.”
“Mặt khác, sổ sách của Lê Hùng đều ở giường trúc hết.”
“Vợ bé của Lê Hùng cùng với em trai cùng cha khác mẹ của tôi đều đang ở phòng thứ ba của gian nhà tranh.”
“Việc Lê Hùng giết người không nương tay là hoàn toàn có thật, mấy người cứ đi tìm người ông nội mù trong tộc của chúng tôi đương nhiên sẽ biết được toàn bộ tình huống.”
Tốc độ trong lời nói của cô ấy càng ngày càng nhanh, thanh âm cũng càng ngày càng quả quyết.
Mang theo sự sát phạt quyết đoán.
“Nếu như nhiêu đó còn chưa đủ, chuyện bán cả con gái mình đi như vậy, tôi sẽ tự mình đi kiện ông ta.”
Lời này nói ra, trong gian phòng nháy mắt trở nên im lặng.
Giờ phút này, Lê Lệ Mai không còn là một cô gái mười bảy mười tám tuổi nữa, trên người cô ấy đã có khí chất của người đứng đầu, có tố chất của một thủ lĩnh rồi.
Cô ấy có sự dũng cảm biết mưu lược và cũng vô cùng quyết đoán.
Mấy chứng cứ kia, tuyệt đối không phải chỉ là cô ấy nói miệng ra mà sớm đã thu thập từ rất sớm trước đó rồi.
Sau đó cuối cùng cũng chỉ đợi đến ngày hôm nay để chúng phát huy tác dụng mà thôi.
Tất cả những oan ức cùng nhịn nhục cuối cùng đều bùng nổ vào ngày hôm nay hết.
Trong lòng Khương Thư Lan tràn đầy xót thương. Vẻ mặt mấy người Chu Trung Phong vô cùng phức tạp.
Mà mẹ Lê lại ngồi phịch xuống đất mà kêu khóc thảm thiết: “Lệ Mai, mày đi chết đi, mày đi chết đi, một gia đình đang yên ổn, lại bị mày phá tan hết rồi. Ông ấy là ai vậy? Ông ấy là cha mày đó, mày đối xử với cha mày như vậy không sợ sẽ gặp báo ứng sao?”
Lê Lệ Mai dần trở nên bình tĩnh, cô ấy phát hiện bản thân chỉ cần không quan tâm đến đối phương nữa, đối phương dù có hung bạo độc đoán đến mức nào cũng không thể làm thương tổn đến cô ấy được.”
“Gia đình chúng ta không phải sớm đã tan tác rồi sao? Cha vẫn luôn làm những chuyện bất quy vào ban đêm, mẹ, không phải mẹ không biết cha vẫn luôn đến những nơi nào đó chứ?”
“Quả phụ Tiểu ở trong tộc, chồng bà ấy chết như thế nào, mẹ cũng không phải không biết đó chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận