Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 527:

Những chuyện phí đầu óc, căn bản không thích hợp với anh ấy.
Đặc biệt là loại chuyện thế này, cái bộ dạng ôm tỳ bà che nửa mặt như vậy, anh ấy càng không biết.
Chu Trung Phong và chính ủy Tống nhìn nhau cười: “Qua một khoảng thời gian nữa, anh sẽ biết thôi.”
Đôi trưởng Na xùy một tiếng.
Mấy người đó có bí mật gì mà không nói với anh ấy chứ.
Chẳng qua nói đến đây, Chu Trung Phong lại nghĩ đến một chuyện, anh móc trong túi ra một tờ đơn xin nghỉ phép rồi đưa cho bọn họ: “Em đã xin sư trưởng Lôi một cái đơn nghỉ phép dài hạn, em định ở nhà bồi đồng chí Thư Lan.”
Từ khi Thư Lan gả cho anh, sau khi đến đảo, dường như anh rất ít nghỉ ngơi. Anh đều để Thư Lan ở nhà một mình.
Những lời này làm cho ánh mắt của chính ủy Tống và đội trưởng Na sáng lên: “Chiêu này rất tốt, rút củi đáy nồi của cậu ta.”
Đội trưởng Na sờ đầu một cái, anh ấy nhếch miệng: “Không được, tôi cũng phải đi xin nghỉ, ở nhà sinh sống thật hạnh phúc với Hồng Vân một khoảng thời gian, sớm ngày lên chức bố.”
Anh ấy đã kết hôn mười mấy năm, vậy mà chưa lên chức bố, đây vẫn luôn là tâm bệnh của anh ấy.
Lời này khiến cho Chu Trung Phong và chính ủy Tống bật cười một phen, họ đưa tay đấm vào ngực đội trưởng Na.
Người này đúng là một chiến sĩ càn rỡ, nói gì cũng không kiêng kỵ.
Muốn cười thì cười, náo loạn thì náo loạn.
Chính ủy Tống bên cạnh cũng nói: “Đi thôi, chúng ta cùng đi xin nghỉ.”
“Trong khoảng thời gian này, tôi cũng chỉ lo quan tâm chuyện của quân đội, giờ rừng cao su không còn liên quan gì đến chúng ta nữa, đúng lúc chúng ta có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian.”
Chu Trung Phong nghe vậy, anh không khỏi cười, tay nắm thành đấm, cụng với chính ủy Tống, cụng xong anh lại cụng với đội trưởng Na.
Đây là cách giao tiếp lặng lẽ giữa những người đàn ông.
Chỉ có bọn họ mới hiểu.
Chính ủy Tống cụng xong, hắn ta nói: “Cậu đã làm chín mươi chín bước, một bước còn lại để chúng tôi làm cho.”
Nửa giờ sau.
Văn phòng sư trưởng Lôi.
Bọn họ vừa bước vào, sư trưởng Lôi không khỏi đẩy đẩy mắt kính: “Tới xin nghỉ à?”
Cấp dưới do chính mình dẫn dắt, bọn họ vừa lắc mông, ông ấy đã biết đối phương muốn ị hay muốn tiểu gì rồi.
Chính ủy Tống không nói chuyện, đội trưởng Na cười ha ha: “Sư trưởng anh minh, cái này mà ngài cũng đoán được.”
Anh ấy móc trong túi ra hai đơn xin nghỉ phép, rồi đưa qua: “Hai cái này, một cái chúng tôi sẽ giữ, một cái khác, đành nhờ sư trưởng Lôi đưa đến chỗ tư lệnh Cao giúp cho.”
Chủ ý này không biết ai nghĩ ra nữa. Gian tà thật sự.
Ở đâu mà một lần đưa tới hai cái chứ?
Đây rõ ràng là đến chọc giận người ta mà.
Sư trưởng Lôi nâng mắt: “Thằng nhóc thối Chu Trung Phong kia, nó cho hai người chủ ý này phải không?”
Đừng nhìn bây giờ Chu Trung Phong nghiêm túc, năm đó lúc còn là thiếu niên bồng bột, anh chính là người một bụng toàn ý xấu, đó cũng là nhờ sau khi tới quân đội, anh mới thu lại, trưởng thành lên không ít.
Chính ủy Tống và đội trưởng Na cười cười không trả lời, chính ủy Tống đưa hai đơn xin nghỉ trong tay mình qua: “Vậy chú nói đi, chú duyệt hay không duyệt ạ?”
Bọn họ đã quá thân quen, ở chung với nhau, chẳng khác nào bạn bè lâu năm.
“Duyệt, sao lại không duyệt, sân khấu đã mở, sao tôi lại không cho mấy người hát cho được.”
Trong lòng bọn họ không phục, trong lòng sư trưởng Lôi cũng làm sao chịu được?
Ông ấy giơ bàn tay to lên xoẹt xoẹt, một hơi ký hết bốn cái đơn nghỉ: “Được rồi, cầm lấy rồi lăn đi, mấy ngày này cố gắng đừng xuất hiện trong quân đội.”
“Ngoài ra bây giờ hai người có thể cút rồi, tôi đi tìm tư lệnh Cao nói chuyện đời người đây.”
Lời này cứ giống như mang theo sự vui sướng khi người gặp họa.
Đừng nhìn hải đảo lớn như vậy, chính ủy chỉ có một mình Tống Vệ Quốc, ngay cả đội trưởng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chuyện rừng cao su không có ba người này nữa, đến lượt Hứa Vệ Phương kia “sung sướng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận