Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 81:

Cha Khương xua tay: “Đều là con của tôi, có gì mà phiền hay không phiền chứ.”
Nghe được cha Khương nói vậy, Chu Trung Phong vô cùng cảm động.
Trong tình cảnh nhà trai không có cha mẹ, cha mẹ nhà họ Khương không những không soi mói móc mỉa cha mẹ đằng trai không làm được chuyện gì, ngược lại còn tận tâm hỗ trợ chuyện cưới xin của bọn họ.
Anh thực sự cảm thấy rất tốt, rất ấm lòng.
Đến cả Hứa Thành Binh cũng nhịn không được mà gật đầu, cha mẹ vợ của lão Chu thực sự không tồi chút nào.
Chu Trung Phong ở bên này sau khi nói xong với cha Khương rồi liền quay đầu nhìn về phía Khương Thư Lan, anh không nói gì hết.
Như thể cái gì cũng nói hết cả rồi.
Khương Thư Lan đỏ cả mặt, nhìn theo bóng dáng anh rời đi.
Khi anh đi rồi, chỉ còn người nhà họ Khương ở đó, vẻ tươi cười trên mặt mẹ Khương không giữ được nữa, bà lôi kéo Khương Thư Lan vào trong phòng, còn chưa mở miệng, nước mắt đã lăn xuống.
“Thư Lan, ngày mai là kết hôn rồi, còn đi xa như vậy, sau này mẹ có muốn gặp cũng không gặp nổi.”
Lẽ ra nên vui vẻ mới đúng, con gái bà cuối cùng cũng phải lập gia đình thôi, đến lúc này rồi, dù không nỡ cũng không làm gì được.
Khương Thư Lan ngồi bên mép giường, yên lặng lau nước mắt cho mẹ Khương: “Mẹ, đừng khóc nữa mà.”
Làm sao có thể không khóc được chứ!
Nghĩ đến người con gái từ nhỏ được nuông chiều bên mình mà lớn lên sắp phải đi xa ngàn dặm bên ngoài rồi, về sau sợ rằng một năm chưa chắc đã được gặp mặt đến một lần.
Nước mắt mẹ Khương càng chảy xuống nhiều hơn, cứ khóc như vậy, căn bản không thể nói rõ được gì hết.
Cha Khương ở bên cạnh rục rịch lấy tẩu thuốc ra: “Thư Lan, đừng quản mẹ làm gì, cứ để bà ấy khóc đi!”
Ông cũng khó chịu, trong lòng cảm thấy vặn vẹo vô cùng.
Thấy cha mẹ như vậy, Khương Thư Lan không nhịn được mà bắt đầu đẫm lệ, có chút khổ sở cùng không nỡ: “Mẹ, con không gả đi nữa, đi đâu cũng không gả, sẽ sống ở đây cả đời.”
Câu này vừa nói ra.
Mẹ Khương không khóc nữa mà trừng mắt tức giận: “Không được, đồ cưới đã chuẩn bị hết cho con rồi.”
Mẹ ruột chính là như vậy, vừa ngóng trông con gái được gả đi, vừa luyến tiếc con gái phải gả đi.
Khương Thư Lan: “...”
Cô trơ mắt nhìn mẹ ruột một giây trước còn khóc nước mắt chảy thành dòng. Một giây sau đã đi lục lọi khắp nơi, lấy ra một hộp gỗ đã rất lâu đời từ trong tận mép giường ra.
Mẹ Khương đưa cho Khương Thư Lan, giọng nói còn hơi khàn, chỉ là không còn chầm chậm như lúc trước nữa, ngược lại lại vui vẻ hơn nhiều.
“Thư Lan, nhìn xem, đây là đồ cưới của mẹ với cha con tích góp nhiều năm như vậy, gả đi rồi đảm bảo có thể đứng thẳng lưng mà sống được.”
Trong câu nói còn có chút ý tứ khoe khoang.
Từ khi Khương Thư Lan mới được sinh ra, còn là một cô bé nhỏ xíu, bà đã bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho cô, ban đầu một tháng cũng chỉ tích góp được khoảng 52 xu.
Sau đó khi cha Khương bắt đầu phấn đấu làm lụng, đi khắp hang cùng ngõ hẻm mà khám bệnh, đồ cưới cho Khương Thư Lan mới dần dần nhiều lên.
Hai mươi năm trôi qua nhanh thoăn thoắt!
Tích góp được hơn năm trăm đồng, cho dù là thời điểm mà nhà bọn họ lâm vào cảnh nghèo nhất, mẹ Khương chưa từng nghĩ sẽ động đến số tiền này.
Khương Thư Lan nhìn chiếc hộp nhỏ bên trong chiếc hộp kia đựng đầy tiền và phiếu, lớn nhất có tờ mười đồng, nhỏ nhất là mấy tờ một hai năm đồng, được ép rất vuông vắn phẳng lì.
Mắt cô đẫm lệ, đầu mũi bắt đầu chua xót: “Mẹ....”
Số tiền này ở đâu ra vậy!?
Đây chính là tình thương của cha mẹ, tình thương tích góp từng chút một suốt hơn hai mươi năm qua!
Điều kiện của nhà cô thực sự không tốt đến vậy, cũng chỉ là một gia đình bình thường mà thôi, số tiền này đối với nhà bọn họ mà nói, thực sự là con số trên trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận