Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1237:

Thực sự thì La Ngọc Thu không thể chờ đợi được, hoặc là nói cô ấy có thể chờ đợi, nhưng mẹ cô ấy thì không thể.
Cô ấy thực sự không thể trơ mắt nhìn mẹ mình đi tìm đường chết.
Sau khi Khương Thư Lan nghe thấy điều này, cô vô cùng cảm động, chưa kể La Ngọc Thu hiện đã hai mươi tám, cô năm ấy hai mươi hai tuổi mà chưa kết hôn.
Suýt chút nữa đã bị đội sản xuất phun nước bọt đến chết.
Khương Thư Lan suy nghĩ một chút: "Được rồi, cô đừng vội quyết định."
"Tôi sẽ hẹn trước cho cô một thời điểm, cô và sĩ quan hậu cần sẽ gặp mặt trước để xem tình hình, sau khi cô xem xét xem có thể chấp nhận được hay không thì cô có thể quyết định cụ thể."
“Ngoài ra, vì danh tiếng của cô, đừng tung tin hai người hẹn hò ra với người khác, đến lúc đó tôi sẽ lấy cớ mời sĩ quan hậu cần đến nhà tôi xác nhận đơn hàng, cô trực tiếp đến nhà tôi, nói rằng cô muốn đến học trung y từ cha và bà tôi, và sau đó….”
Khương Thư Lan không nói phần còn lại, nhưng La Ngọc Thu cũng hiểu.
Cô ấy không khỏi cảm kích gật gật đầu: “Cám ơn cô Thư Lan.”
Hiện tại thứ mà cô ấy thiếu chính là một cơ hội, ban ngày suy nghĩ lung tung cũng không sao, nhưng sau khi gặp được sĩ quan hậu cần, cô ấy cũng có vài phần ngại ngùng không có mặt mũi gặp.
Nói cách khác, ở trước mặt Thư Lan, cô ấy chỉ là một người miệng cọp gan thỏ thôi.
Khương Thư Lan giơ cổ tay lên xem giờ: "Vào ngày mai thì thế nào?"
Nếu người nhà đối phương đang thúc dục thì sắp xếp cho hai người gặp nhau càng sớm càng tốt.
"Được, ngày mai thì ngày mai."
Sau khi Khương Thư Lan rời khỏi phòng khám, cô không vội về nhà mà lại đi đến văn phòng của sĩ quan hậu cần, đơn giản nói cho cậu ấy một lượt ý của mình.
Khương Thư Lan vừa nói xong, khuôn mặt của sĩ quan hậu cần lập tức đỏ lên: “Khương, Khương Thư Lan, cô cô… Cô có chắc không?” Cậu ấy thậm chí còn không gọi rõ họ tên, mà còn bị nói lắp.
Khương Thư Lan: "Tôi có thể lấy chuyện này ra lừa anh hay sao?"
“Sĩ quan hậu cần, anh suy nghĩ cho kỹ nhé, bác sĩ La là người có công việc ổn định, có bằng cấp lại còn rất xinh đẹp, nếu anh bỏ lỡ lần này thì sẽ không còn lần sau đâu."
Sĩ quan hậu cần luôn bận rộn với công việc, qua một thời gian cậu ấy đã bỏ lỡ việc kết hôn của mình. Sau đó cậu ấy không tìm thấy một người nào phù hợp, vì vậy cậu ấy tiếp tục trì hoãn việc kết hôn.
Sĩ quan hậu cần càng đỏ mặt hơn khi nghĩ đến việc La Ngọc Thu đến tìm cậu ấy vào buổi chiều.
Xét cho cùng, đàn ông đều là động vật thị giác và bọn họ có vẻ thích người xinh đẹp hơn, chẳng hạn như những người phụ nữ với tư cách là bạn tình hoặc vợ của mình.
Sĩ quan hậu cần cũng không ngoại lệ: "Nói với cô ấy, tôi đồng ý, ngày mai chúng tôi sẽ đi xem mắt."
Khương Thư Lan thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự sợ rằng sĩ quan hậu cần sẽ là một người cứng đầu, và dự định cống hiến cuộc sống của cậu ấy để làm việc thay vì kết hôn.
Nếu là như vậy, chẳng phải La Ngọc Thu vứt ánh mắt với người mù hay sao?
Khương Thư Lan ừ một tiếng: “Vậy thì chiều mai, anh trực tiếp đến nhà tôi.”
“Tuy nhiên vì suy nghĩ đến thanh danh của hai người, tạm thời không nên nói ra với người khác, anh giả dạng như đến nhà tôi để đặt hàng với tôi."
Sĩ quan hậu cần nghĩ nghĩ về điều đó thấy cũng đúng, danh tiếng của cậu ấy thì không quan trọng, bác sĩ La là người vàng ngọc, thật sự không thể vấy bẩn.
Sĩ quan hậu cần đồng ý một cách dứt khoát.
Chớp mắt đã đến ngày hôm sau.
Bởi vì Khương Thư Lan đã đánh tiếng với gia đình cô từ trước.
Buổi chiều, mẹ Khương và thím Lý bế con sang nhà họ Na ở bên cạnh đi dạo.
Cha Khương và bà Chu lao vào phòng khám, viết bệnh án, phân loại đơn thuốc và chuẩn bị dược liệu, hai người già mỗi ngày đều bận rộn khí thế ngất trời.
Căn bản là bọn họ không quan tâm đến những gì đang diễn ra bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận