Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 622:

Hứa Vệ Phương còn nhỏ dại vô tri theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại: “Vợ?”
Vẻ mặt đáng thương mang theo vài phần tha thiết.
Tú Tú thì thầm vào tai hắn ta: “Đêm nay bảy lần.”
Hứa Vệ Phương giống như xù lông: “Không được không được, tuyệt đối không được.”
Tối hôm qua ba lần là đã muốn mạng của hắn ta rồi, buổi sáng thức dậy hai chân đều đang run rẩy.
Nếu như bảy lần, thế thì hắn ta còn sống được ư?
Tú Tú nhướng mày: “Không phải anh muốn làm cha trước Chu Trung Phong à? Anh phải biết rằng số lần nhiều thì xác suất cũng nhiều, xác suất làm cha cũng lớn.”
“Đại học của anh là chuyên ngành thực vật, đừng nói là anh không hiểu đạo lý này đó chứ?”
Hiểu thì hiểu, nhưng mà đây là làm hại hắn ta!
Hứa Vệ Phương khổ sở trong lòng, Hứa Vệ Phương trong lòng khổ sở nhưng không thể nói ra.
Biển đảo.
Chu Trung Phong cúp điện thoại, trong lòng thầm mắng một câu, đúng là bệnh thần kinh.
Chưa từng thấy qua người đàn ông nào bị bệnh thần kinh hơn Hứa Vệ Phương.
Từ nhỏ anh thấy hắn ta là một tên đầu óc thiển cận, may mà anh không chơi đùa với hắn ta.
Nếu không thì anh cũng sẽ trở nên ngu ngốc.
Có cha Khương và mẹ Khương ở đây, Chu Trung Phong không vội vàng về nhà, mà là đi một chuyến đến chỗ của ủy viên chính trị Tống.
Quả nhiên kết quả xử phạt của mẹ tiểu đoàn trưởng Ngưu rất nhanh đã có, lần này còn không phải là bị căn tin xử phạt, mà là trực tiếp chuyển lên chỗ của ủy viên chính trị Tống.
Bởi vì ăn cắp đồ của nhà nước, đây không phải là một vấn đề nhỏ.
Chị Ngưu không chỉ bị cưỡng chế hồi hương không nói, ngay cả tiểu đoàn trưởng Ngưu cũng bị liên lụy.
Tuy rằng không giáng chức, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, xảy ra chuyện mất mặt này, trừ phi sau này cậu ta lập được công lớn, bằng không cơ hội thăng chức thật sự là xa vời.
Sau khi rời khỏi văn phòng của ủy viên chính trị Tống, cả người tiểu đoàn trưởng Ngưu đều hoảng hốt.
Cậu ta rất hối hận, hối hận lúc trước đã không quản mẹ mình cho tốt, bằng không cũng sẽ không rơi vào tình trạng này.
Chu Trung Phong nhìn thoáng qua cậu ta, ngữ khí bình tĩnh: “Một phòng cũng không quét nổi thì sao quét được thiên hạ().”
[Chú thích: (
) Câu nói ý chỉ bắt đầu tích lũy từ những điều nhỏ nhặt từng chút một, mới có thể làm nên nghiệp lớn.]
“Tiểu đoàn trưởng Ngưu, cậu vẫn nên suy nghĩ thật kỹ, vì sao bộ đội chúng ta ở thời điểm trọng yếu thăng chức, còn phải xem xét tình huống gia đình.”
Đây cũng là lý do vì sao rất nhiều gia đình hai vợ chồng đều không có bất kỳ tình cảm gì, có làm náo loạn cũng không tách ra, đồng thời cũng không ly hôn.
Bởi vì ly hôn sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt gia đình, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc thăng chức.
Tiểu đoàn trưởng Ngưu hoảng hốt, thất hồn lạc phách rời đi.
Chờ cậu ta đi rồi.
Ủy viên chính trị Tống đi theo, châm một điếu thuốc đưa cho Chu Trung Phong, thở dài, ngữ khí tiếc hận: “Đáng tiếc thật.”
Năng lực của tiểu đoàn trưởng Ngưu không tính là xuất chúng lắm, nhưng cứ cố gắng như vậy, cũng có thể có cơ hội thăng chức.
Chuyện chị Ngưu náo loạn lần này, dường như là cả bộ đội đều biết.
Đây cũng sẽ là một chấm đen trên lý lịch của tiểu đoàn trưởng Ngưu, một chấm đen không thể xóa bỏ.
Đối với loại người năng lực không tính là xuất chúng như cậu ta, đây gần như là đả kích mang tính hủy diệt.
“Bỏ đi.” Chu Trung Phong cự tuyệt điếu thuốc mà Uỷ viên chính trị Tống đưa tới, anh lắc đầu: “Mỗi người đều phải trả giá cho những chuyện mà mình làm ra.”
Dừng một chút, anh ngẩng đầu nhìn về phía Uỷ viên chính trị Tống: “Người nhà cậu cũng vậy.”
Là đang nói ai vậy?
Đương nhiên là nói Tiêu Ái Kính.
“Vệ Quốc, tôi không muốn tương lai của cậu cũng đi theo con đường tương tự tiểu đoàn trưởng Ngưu.” Đó là lời khuyên chân thành.
Uỷ viên chính trị Tống sửng sốt một chút, hít mạnh một hơi thuốc lá: “Tôi biết, bà Tiêu bên này tôi vẫn đang quản.”
Dừng một chút, muốn nói lại thôi: “Bà Tiêu nhà chúng tôi, muốn đưa cháu gái Giang Mẫn Vân đến đảo, nhưng đã bị tôi cự tuyệt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận